"Lăng Việt! Tao nguyền rủa mày sẽ không được chết một cách đàng hoàng! Dù tao có biến thành lệ quỷ, cũng nhất định sẽ quay lại tìm mày!"
Hai mắt Lăng Đại đỏ chót, ông ta nhìn chằm chằm Lăng Việt, chỉ hận không thể lọc da rút gân hắn.
Nhưng Lăng Việt vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không biến sắc, bởi vì hắn cũng đã từng trải qua loại cảm giác tuyệt vọng này, cho nên hắn không cảm thấy có chút áy náy hay đồng cảm gì.
"Yên tâm đi, ông không thể hóa thành lệ quỷ trong một chốc một lát ngay được đâu!”
Lời này của Lăng Việt khiến bụng dạ Lăng Đại cũng thấp thỏm lo lắng.
"Lăng Việt, ý mày là gì?"
“Trương Đạo Sơ, mau kéo ông ta đi đi, sau đó chặt đứt tứ chi của ông ta, rồi điều người canh giữ cẩn thận! Đợi đến ngày tôi đi Yến Kinh sẽ lấy xác của ông ta ra lót đường!”
"Vâng!”
Trương Đạo Sơ khẽ vung tay lên, thuộc hạ lập tức kéo Lăng Đại xuống.
Lăng Đại giận dữ gầm lên.
"Lăng Việt! Có gan thì giết tao đi! Mày giết tao đi!"
m thanh cứ thế dần dần biến mất, mọi người không khỏi rùng mình run rẩy, lúc họ nhìn người thiếu niên này thêm lần nữa thì đầu đã hơi cúi gằm xuống.
Bởi vì ai chưa từng trải qua cảnh tượng hôm nay thì sẽ không hiểu nổi cái khí tức của Lăng Việt đáng sợ như nào!
Giờ khắc này, Lăng Việt chỉ đứng yên nơi đó nhưng mọi người lại mơ hồ cảm thấy hơi thở mình như nghẹn lại và vô cùng khó chịu, họ cảm thấy mình thở dốc.
Lần này, Lăng Việt chỉ đứng đó, nhưng tất cả mọi người, nhưng thở hổn hển và khó chịu.
Quả nhiên thiếu tướng của Long Tổ thật không hề tầm thường!
Tôn Cao Quan cười khúc khích rồi bước lên phía trước và nói: "Lăng thiếu gia à, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông nội Lăng, rác rưởi hiện giờ đã được dọn sạch sẽ cả rồi, lát nữa chẳng hay Lăng thiếu gia có thể nể mặt mà cùng uống một ly với thư sinh tôi không?”
Lăng Việt gật đầu.
"Hôm nay mọi người có thể đến tiệc mừng thọ của ông nội tôi, tôi xin ghi lòng tạc dạ.
Tôi đã mời tất cả đầu bếp của các khách sạn năm sao lớn ở Giang Châu đến đây để nấu một bữa tiệc thịnh soạn cho tất cả mọi người.
Mọi người hãy ăn no uống say, cứ coi chuyện vừa nãy không liên quan gì đến các bạn, cứ yên lòng đi!"
"Cám ơn thiếu chủ."
"Cám ơn Lăng thiếu gia!"
Mọi người đều hưởng ứng đáp lại, không lâu sau, mấy chục chiếc xe tải lớn từ ngoài thôn chạy tới, kéo theo những bàn gỗ, số lượng khủng như chiếm được mấy mẫu ruộng lúa mì.
Sau đó, hàng trăm đầu bếp cùng nhau nấu một bữa trưa thịnh soạn.
Trận vung tay này không ít hơn hai nghìn vạn!
Nhưng tiền không phải là vấn đề, vấn đề là chỉ có Lăng Việt mới có thực lực để làm một bữa tiệc ở quy mô như thế này.
Ông nội Lăng vui mừng đến phát khóc, đứa cháu trai mà ông ngày đêm nghĩ đến giờ đây đã rất có triển vọng, làm rạng ranh tổ tông, điều đó khiến ông vô cùng tự hào và kiêu ngạo.
Về phần cả nhà chú ba Lăng, họ không giành được bất kỳ cái gì/
Cuối cùng ông ta bị sa thải một cách trực tiếp và trở thành một kẻ không nghề nghiệp.
Thím ba thì khóc đến bù lu bù loa, buồn đến thối ruột!
Còn Lăng Tuyết thì ngược lại, khuôn mặt của cô ta luôn rất bình tĩnh, như thể cô ta đã nhìn thấu tất cả những điều này.
Bởi vì trên thực tế, giây phút cô ta nhìn thấy Lăng Việt giết Tô Hoàn chỉ bằng một thanh kiếm, cô ta đã đoán được kết quả cuối cùng rồi.
Vào lúc đó, đôi mắt đẹp của cô ta tràn đầy sự kinh ngạc: "Lăng Việt, đây có phải là bản lĩnh của anh không?”
Người nhà của chú ba buồn bã rời đi, nhưng nó không có ảnh hưởng đến buổi mừng thọ của ông nội.
Ông nội Lăng sớm đã thất vọng ê chề đối với hai thằng con này rồi.
Khi buổi tiệc mừng thọ kết thúc, vào đầu chiều, tất cả những người giàu có ở Giang Châu dần trở về, Tôn Cao Quan và những người khác cũng lần lượt rời đi.
Nhưng Lăng Việt và Mộ Y Nhân vẫn không rời đi, hai người ở lại dìu ông lão đã say rượu về phòng nghỉ ngơi, Lăng Việt còn kéo Mộ Y Nhân lên xe đi vòng quanh tìm phần mộ.
"Thiếu chủ, lần này các phú ông ở Giang Châu, tặng quà mừng thọ đạt tới con số hơn 40 tỷ, ngài xem qua mấy đi ạ!”
Tú nhi ở trong xe báo cáo với Lăng Việt về quả khách tặng trong tiệc hôm nay.
Lăng Việt nhàn nhạt nói: "Để ra khoảng 1 tỷ để sửa sang lại Lăng gia thôn.
Ông không muốn rời khỏi Lăng gia thôn, nên ta chỉ đành giúp ông cải thiện môi trường sống tốt hơn!"
"Vâng!"
"Còn lại vài tỷ kia cứ giao cho Y Nhân đi.”
Nghe vậy, Mục Y Nhân lập tức xua tay từ chối.
"Lăng Việt à, em không cần đâu, nhiều tiền như vậy em biết phải làm gì chứ?!"
Lăng Việt hẩy nhẹ sống mũi cô rồi nói.
"Đồ ngốc."
"Em là người phụ nữ của anh, số tiền này em muốn tiêu thế nào cũng được! Cho dù em đi chơi mạt chược và thua trắng tất cả thế thì đã sao chứ? Anh sẽ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, còn em thì phụ trách xinh đẹp như hoa, cộng với phá nhà là được!”
Trong lòng Mục Y Nhân như có dòng nước ấm chảy qua, ngọt ngào đến tận đáy lòng.
Nếu như không phải vì trên xe còn có Tú Nhi và tài xế, thì nói không chừng cô đã không thể nhịn nổi mà quay sang vòng tay qua cổ Lăng Việt và hôn một cái rồi.
"Lăng Việt à, anh không cần phải lo đâu, em sẽ không tiêu tiền một cách thiếu thận trọng.
Em sẽ đầu tư tốt và giúp anh kiếm được nhiều tiền hơn!"
Mục Y Nhân thầm thề trong lòng.
Bên này Tú Nhi lại nói: "Thiếu chủ, người của Thiết Quyền Môn đã đánh tiếng nói rằng họ muốn làm hòa với ngài ạ!”
“Làm hòa ư?”
Lăng Việt cười nhạt một tiếng.
"Lời của ta rất rõ ràng! Đầu hàng hoặc là chết! Hòa giải là chuyện không tồn tại!"
“Thưa thiếu chủ, bách gia tranh bá sắp tới, nói không chừng Thiết Quyền Môn đang muốn có sự giúp đỡ từ ta, tôi kiến nghị, chúng ta nên cho bọn họ cơ hội.”
“Cho bọn họ một cơ hay không là việc của Diêm Vương, nhiệm vụ của ta chỉ là tiễn bọn họ đi gặp Diêm Vương mà thôi!"
Tú Nhi không khỏi vỗ đầu một cái, lý luận cùng với Lăng Việt thật sự là không có tác dụng gì.
Ngược lại Mục Y Nhân bên này đã xoắn tít cả lông mày lại như vòng xoắn.
“Bách môn tranh bá là gì chứ?”
Tú Nhi giải thích:
“Bách môn tranh bá, bắt đầu từ thời chiến quốc, là quy định được thiết lập bởi một trăm trường phái khác nhau trong thời kỳ Xuân Thu!
“Hoa Hạ lớn như vậy, trời nam đất bắc, các môn phái vô số, nhưng chung quy mà nói đều thuộc về bầy đàn bách gia.”
"Môn phái nào cũng có ý đồ làm minh chủ võ lâm của Hoa Hạ, muốn được hưởng sự vinh quang chí cao vô thượng!”
“Nhưng mấy trăm năm sau thời kỳ xuân thu đó, khi những cuộc tranh bá giữa các trường phái khác nhau nổ ra liên tục, bọn họ không những tách ra phân tranh ông tôi mà ngược lại còn khiến cho sinh linh đồ thán, bách tính tha hương hành khất không nơi trốn.”
"Sau này, Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ, đã quy định những tín đồ của một trăm trường phái khác nhau mỗi một trăm năm sẽ tiến hành một trận ác chiến, dùng nó để quy định xem trong vòng một trăm năm tiếp theo, ai sẽ là người có tư cách thống nhất giang hồ!”
“Chỉ cần có thể lấy được vị trí đứng đầu trong cuộc bách môn tranh bá thì sẽ có tư cách mệnh lệnh lần cho các môn phái võ lâm trong Hoa Hạ! Mà môn phái khác kia nhất định phải tuân thủ theo!"
Miệng Mục Y Nhân hơi hé mở nói: "Nghe qua có vẻ rất lợi hại! Có giống như kiểu Minh Chủ Võ Lâm trong truyện võ đạo không?"
Tú Nhi chau mày cười.
“Cái này còn lợi hại hơn ấy, bách môn tranh bá sẽ mang lực sát thương, chuyện này là không thể tránh, mỗi lần tranh bá sẽ có vô số người bị thương vong, tính đến con số trăm vạn là ít! Không nói đến cái khác làm gì, lúc một trăm năm trước nếu không phải vì chuyện trăm môn phái tranh bá chủ chủ đó khiến mất đi một lượng lớn cao thủ võ lâm của Hoa Hạ thì sao đám man di kia có thể kiêu ngạo như vậy được?"
"His ~! Chúa ơi! Vậy không phải rất nguy hiểm sao?"
“Nguy hiểm là tất nhiên rồi, đao kiếm nhuốm máu chính là chuyện không thể không xảy ra, quỷ cốc chúng ta trước nay đều thờ ơ với việc thế gian.
Nhưng lần này, thiếu chủ quyết tâm tham gia cuộc bách môn tranh bá này, và cũng là lần đầu tiên quỷ cốc của chúng ta tham gia! Nhưng thiếu chủ phu nhân có thể yên tâm, với sức mạnh của thiếu chủ chúng ta thì việc tham gia bách môn tranh bá này cũng chưa hẳn là chuyện xấu!"
“Lăng Việt.”
Mục Y Nhân nắm chặt bàn tay to của Lăng Việt, trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.
Lăng Việt cười nhạt một tiếng.
“Yên tâm đi, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì khi mình chưa thực sự nắm chắc được nó đâu! Được rồi, đến nơi rồi, chúng ta xuống xe đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...