“Mày — —! Giỏi! Giỏi lắm Lăng Việt! Mày dám phách lối như thế! Mày chờ đó cho tao, chờ qua hôm nay tao tính sổ với mày!"
Nói xong, bác cả giận dữ rời đi, đi nghênh đón phó thị trưởng Sở.
Ông nội Lăng không khỏi có chút lo lắng: "Tiêu Tiêu, khách mà bác cả của cháu quen biết quyền cao chức trọng.
Cháu đắc tội với người đó thì về sau có gặp phiền phức hay không?"
Lăng Việt cười nhạt một tiếng: "Ông nội, ông không cần phải lo cho cháu, hắn còn không có tư cách trêu chọc cháu đâu!"
Ông nội Lăng lộ ra vẻ mặt vô cùng khó hiểu, rung động mà hôm nay đứa cháu trai này mang đến cho ông thật sự quá mạnh!
Nhưng nó thật sự có thực lực chống lại Lăng Đại sao?
Ông nhìn về phía Mục Y Nhân bên người, lại phát hiện Mục Y Nhân cũng không có chút nào bối rối, trong lòng không khỏi càng nghi hoặc.
Không bao lâu sau, Lăng Đại đã dẫn theo mấy người đi tới.
Chú ba đi theo sau lưng xách quà tặng, còn khúm núm hơn cả lúc đối mặt với anh hai trước đó, hoàn toàn trở thành một người hầu!
Người đi song song với Lăng Đại là một người đàn ông đeo kính gọng vàng, rất nhiều người nhìn thấy ông ta thì sắc mặt không khỏi hơi thay đổi.
Trong các thôn dân thôn Lăng gia, một vài người có chút kiến thức không khỏi hô lên:
"Thật sự là phó thị trưởng Sở! Tôi từng mở hội ở quê nhà, may mắn được gặp ông ấy một lần! Không ngờ bây giờ ông ấy lại đến chốn khỉ ho cò gáy như Lăng gia của chúng ta!"
"Quả nhiên không hổ là Lăng Đại! Hiện tại ông ta đã khác xưa rồi! Cả nhân vật như vậy mà cũng mời đến được!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Đúng vậy! Xem ra chung quy Lăng gia vẫn phải dựa vào Lăng Đại gánh vác! Lăng Việt lợi hại đến mấy cũng yếu hơn Lăng Đại một bậc!"
"Có đứa con như thế thì đời này ông nội Lăng cũng được an ủi!"
...!
Lăng Đại nghe thấy lời này thì trong lòng hết sức thỏa mãn! Tâm tình vừa rồi bị Lăng Việt đàn áp lập tức bị quét sạch, dễ chịu như được ăn kẹo!
Lăng Việt, xem như mày có thể tìm đến nhiều phú hào như vậy, vậy thì thế nào? Ở trước mặt tao, chung quy mày còn chưa đủ nhìn!
phó thị trưởng Sở đi đến trước mặt ông nội Lăng, cười nhạt một tiếng với ông rồi duỗi tay phải ra, nói: "Chú Lăng, sinh nhật vui vẻ, chúc chú nghênh đón đại thọ bảy mươi."
ông nội Lăng vội vàng chùi chùi tay lên bộ quần áo mới tinh, sau đó cười tươi vươn tay ra, bắt tay với đối phương.
"Phó… phó thị trưởng Sở, ngài nhìn ngài, trong lúc cấp bách, lại còn đến cho ta lão già chết tiệt này mừng thọ, thật sự là làm phiền ngài!"
Sở phó thị trưởng cười ha ha, nói: "Chú Lăng khách sáo quá, anh Lăng và tôi là đồng môn, lại là bạn tốt nhiều năm.
Sinh nhật của cha anh ấy thì đương nhiên tôi phải tới mừng thọ!"
Nói xong, ông ta nhìn lướt qua những phú hào bên cạnh, không khỏi thầm kinh ngạc trong lòng.
"Anh Lăng, anh làm thế này khó tránh khỏi có hơi phô trương không?"
Lăng Đại sững sờ, vội vàng giải thích: "Anh Sở hiểu lầm, những người này không phải tôi tìm đến, là do đứa cháu này của tôi dẫn đến!"
"Ồ?" Phó thị trưởng Sở nhìn lướt qua Lăng Việt: "Hiện tại thật là anh hùng xuất thiếu niên! Không ngờ cậu tuổi còn nhỏ lại có thể làm đến bước này.
Nhưng không nên kiêu ngạo, về sau học hỏi bác cả cậu đi, nói không chừng ngày sau cậu cũng có được một sự nghiệp lớn."
Lăng Việt lạnh nhạt nói: "Lo chuyện bao đồng!"
Phó thị trưởng Sở không khỏi nhướng mày, tuy rằng ông ta kinh ngạc trước thủ đoạn của Lăng Việt, nhưng Lăng Việt ngạo mạn như thế cũng khó có thể đi xa.
Nghĩ đến đây, ông ta không khỏi thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Lăng Việt tràn đầy thất vọng.
Mà bác cả thì trực tiếp quát lớn một tiếng: "Lăng Việt, cháu nói vớ vẩn cái gì thế? Cháu có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
Lăng Việt lạnh nhạt liếc nhìn ông ta.
"Ông lải nhải với tôi thêm một câu thì tôi sẽ làm cho ông biết mình đang nói chuyện với ai!"
"Cháu — —!"
Lăng Đại còn muốn nói gì đó, phó thị trưởng Sở đã khoát khoát tay ra hiệu: "Được rồi, anh Lăng, dù gì cậu ấy vẫn còn nhỏ, tính toán với cậu ấy thì có vẻ chúng ta chấp nhặt quá."
"Vẫn là anh Sở suy nghĩ chu đáo! Đi, chúng ta đi vào uống trà, không cần chấp nhặt với nó!"
"Anh Lăng, mời!"
"Anh Sở, mời!"
Hai người vừa chuẩn bị đi vào sân thì sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói: "Lăng thiếu, Tào mỗ không mời mà tới, mừng thọ cho ông nội Lăng, ngài không so đo đó chứ?"
Nghe thấy lời ấy, phó thị trưởng Sở lập tức dừng bước, nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua.
"Cục trưởng Tào?"
"Ô! Trùng hợp vậy? Đây không phải phó thị trưởng Sở sao? Sao ngài cũng có thời gian đến đây?"
"Tôi và Lăng Đại là bạn bè, qua mừng thọ cho cha anh ta, ngược lại là anh, sao anh lại đến nơi này?"
Cục trưởng Tào cười ha ha, nói: "Tôi kính ngưỡng Lăng thiếu, đặc biệt đến mừng thọ cho ông của ngài ấy, sao? Không được à?"
Phó thị trưởng Sở khẽ nhíu mày, tuy thân phận của cục trưởng Tào không cao bằng ông ta, nhưng chung quy vẫn không phải người bình thường, so ra vẫn tương đối có cân nặng hơn mọi người ở đây!
Vừa rồi ông ta còn cảm thấy Lăng Việt ngạo mạn, thật không ngờ trong nháy mắt Lăng Việt có thể mời cả cục trưởng Tào tới.
"Cục trưởng Tào, tha thứ cho tôi nói thẳng, lấy thân phận của ông, vì một thanh niên mà tới nơi như thế này, không khỏi...!không hợp phép tắc?"
Cục trưởng Tào cười ha ha: "Sở Thiên Hùng, ông nói chuyện tôn trọng một chút.
Hôm nay là cuối tuần, tôi đi thăm bạn là quyền lợi của tôi! Ông đừng lôi bộ dạng lúc đi làm ra đây mà nói bóng nói gió đủ điều!"
Ánh mắt Sở Thiên Hùng không khỏi trở nên lạnh lẽo.
Họ Tào này dám can đảm đáp trả ông ta vì một thanh niên nho nhỏ? Quả thực là cả gan làm loạn!
"Tào Chân, ông vừa nói cái gì? Nói lại cho tôi nghe?"
Sở Thiên Hùng tuôn ra khí thế, người chung quanh không khỏi cảm thấy lồng ngực khó chịu.
Dù sao cũng là Sở Thiên Hùng, khí thế kia không giống bình thường!
Nhưng ngay lúc này lại có một giọng nói truyền đến, trong nháy mắt khiến khí thế của Sở Thiên Hùng tan đi sạch sẽ!
"Sở Thiên Hùng, anh cũng oai phong thật đấy!"
Sở Thiên Hùng sững sờ, lập tức nhìn về hướng nơi phát ra tiếng nói, trong nháy mắt khí thế đã hoàn toàn biến mất, bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh!
Sau đó, ông ta không dám nói nhiều thêm câu nào, càng không quan tâm đến ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, vội vàng chạy đến, cúi người thật thấp trước đối phương.
"Ngài Tôn, ngài...!Sao ngài lại tới đây?"
"Hừ! Tôi tới mừng thọ cho ông nội của Lăng thiếu, vừa đến đã thấy anh đùa nghịch uy phong ở chỗ này, anhn thật bản lãnh quá! Anh coi mình là cái gì? Muốn đùa giỡn uy phong với tôi luôn không?"
Toàn bộ thôn Lăng gia triệt để trở thành một mảnh tĩnh mịch!
Ngài Tôn cũng tới? Đi tới cái thôn cũ nát của bọn họ! Hơn nữa còn đến vì Lăng Việt!
Ông trời, cuối cùng Lăng Việt làm cái gì? Sao cảm thấy hắn có thể dùng một tay đảo loạn càn khôn trong toàn bộ Giang Châu?
Đây...!Đây là đang nằm mơ sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...