Thần Y Phục Thù!


Khuôn mặt của những người kia có chút lạ lẫm, khiến bác cả không khỏi khẽ nhíu mày.

Hai tay ông ta đặt sau lưng, lạnh lẽo mà nói: "Là ai bảo các người tới? Là phó thị trưởng Sở hay là cục trưởng Tào?"
Bọn người kia liếc nhìn ông ta, khẽ nhíu mày, nhưng không phản ứng đến ông ta, mà trực tiếp đi qua bên cạnh, đi về hướng Lăng Việt và ông nội Lăng.

Bác cả không khỏi sững sờ, chợt tức giận quát: “Chết tiệt! Dám cả gan không nhìn tôi? Các người..."
Bên này còn chưa dứt lời thì bên kia, những người đó đã đi tới trước mặt Lăng Việt, và nhau cúi đầu về hướng Lăng Việt và ông nội Lăng.

"Trương Đạo Sơ của Trương gia Giang Châu."
"Hoa Hồng Đen của Giang Thành."
"Mã Thành Long của tập đoàn Mã thị Giang Châu!"
...!
"Phụng lệnh của Lăng thiếu chủ, đến đây mừng thọ cho ông nội Lăng! Chúc ông Lăng phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn!"
"Cái gì?"
Bác cả và chú ba không khỏi cảm thấy gương mặt hơi nóng lên, bọn họ còn tưởng rằng là người mình mời tới, không nghĩ đến lại là người của Lăng Việt!
Đây quả thực là bị người ta vả mặt vang lên chan chát.

Thôn dân chung quanh cũng không nghĩ tới những người này lại nhận lệnh Lăng Việt, bọn họ còn tưởng rằng là muốn đến nịnh bợ bác cả!
Thoắt một cái, mọi người không khỏi thay đổi cách nhìn đối với Lăng Việt!
Ban đầu mọi người cho rằng hắn chỉ là một mãng phu công phu lợi hại, hiện tại xem ra Lăng Việt vẫn thật sự có tài!
Trong giây phút xấu hổ đó, nơi xa lại có mấy chiếc xe chạy đến, có Audi, cũng có BMW.


Đám người lại bắt đầu náo nhiệt lên.

Bác cả không khỏi thở dài một hơi, ông ta nới lỏng cà vạt, liếc về hướng Lăng Việt.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Ra vẻ cái gì? Chỉ có mấy ông chủ nho nhỏ tới mà thôi, còn không xứng xách giày cho ta! Ra oai cái gì chứ?"
Chú ba vội vàng phụ họa: "Đại ca nói không sai, có lẽ mấy chiếc xe này mới là bạn của anh! Chờ họ đi xuống, mấy thứ chẳng ra gì này căn bản không đáng chú ý!"
Bác cả đắc ý gật đầu.

"Đúng thế, đi, đi theo anh tiếp khách đi."
"Vâng!"
Hai người đi vài bước về phía trước, mấy chiếc BMW và Audi kia cũng đúng lúc dừng lại.

Bác cả vừa chuẩn bị mở miệng thì trên xe đã có mấy ông lớn bước xuống, bác cả không khỏi sững sờ.

Lại là khuôn mặt xa lạ?
Đối phương nhìn ông ta một cái, khẽ nhíu mày, chợt quát lạnh lên: "Cút đi! Chó ngoan không cản đường!"
Mắng xong, mọi người trực tiếp đẩy ông ta và chú ba ra, đi đến cửa đại viện Lăng gia, cúi đầu với Lăng Việt và ông nội Lăng.

"Khổng Lâm Ngọc gia chủ Khổng gia ở Giang Lâm."
"Trần Thiên Hoa của tập đoàn Trần thị Giang Châu."
"Liễu Ngôn Thuận của Liễu gia Giang Thành!"
...!
"Mượn tên của Lăng thiếu chủ mừng thọ cho ông Lăng!"
Nơi này dần dần yên lặng lại, cả ông nội Lăng cũng hơi ngơ ra.

Trước đó Mục Y Nhân nói, Lăng Việt mời rất nhiều người có mặt mũi để mừng thọ cho ông, ông còn không dám tin.

Nhưng ai mà ngờ được, trong nháy mắt đã xuất hiện nhiều nhân vật nghe có vẻ rất lợi hại để mừng thọ cho ông!
Các thôn dân cũng ngơ ngác, nhiều nhân vật có mặt mũi như vậy không phải là đến trèo cao bác cả sao? Sap lại tìm Lăng Việt?
Đương nhiên, người ngơ ngác nhất là bác cả và chú ba!

Hai người này cũng không nghĩ tới, cha mẹ Lăng Việt bị giết chết, hai chân bị đánh gãy, vậy mà trong thời gian ba năm ngắn ngủi đã làm quen nhiều bạn bè như vậy!
Hơn nữa những người này còn có khả năng không phải bạn bè! Bởi vì thái độ của họ đối với Lăng Việt rất tôn kính!
Giống như đối đãi với một vị vua!
Nhưng nhiêu đó cũng không phải kết thúc, ngược lại...!Chỉ là bắt đầu!
Tiếp đó, cứ cách hai phút sẽ có một đợt xe sang chạy vào, cứ hết ông lớn này đến ông lớn khác, tên tuổi càng ngày càng vang dội, tất cả đều quỳ trước mặt ông nội Lăng!
Cứ hết chiếc xe sang này đến chiếc xe sang khác chạy vào, chắn hết trước sau thôn Lăng gia, không có chỗ đỗ xe nên họ dứt khoát đậu trong ruộng lúa!
Diện tích mà đống xe sang chiếm còn lớn hơn cả tổng diện tích thôn Lăng gia!
Ông nội Lăng sợ choáng váng!
Cả thôn dân thôn Lăng gia cũng hoảng sợ đến không nói nên lời!
Cả bác cả và chú ba cũng triệt để đờ ra!
"Cái này...!Thằng nhãi ranh này, rốt cuộc sao nó làm được?"
"Nơi đây gần như tụ tập tất cả phú hào lớn lớn nhỏ nhỏ của Giang Châu! Cái này...!Cho dù là ta, cũng còn lâu mới có được sức kêu gọi như vậy!"
Một đám lại một đám phú hào đi vào, bái kiến ông nội Lăng và Lăng Việt, cứ ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, hình thành một đội hình san sát.

Những ông lớn này chẳng có chút tính khí nào, ngoan ngoãn như một đám học sinh tiểu học đang đợi kiểm duyệt!
Toàn bộ thôn dân thôn Lăng gia đều sợ ngây người!
Bất cứ ai trong những người này cũng có giá trị con người vượt qua toàn bộ thôn dân thôn Lăng gia bọn họ! Là người có thể làm tất cả mọi người cúng bái!
Nhưng bây giờ, bọn họ còn thành thật ngoan ngoãn hơn những thôn dân bọn họ!
Ông trời, bộ thật sự gặp quỷ rồi hay sao!
Trong lúc ngơ ngác, điện thoại của bác cả đột nhiên vang lên.

Ông ta nhận điện thoại, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng quá đỗi.

Sau đó, ông ta cất điện thoại đi, hai tay đặt sau lưng, đi về hướng Lăng Việt.

"Lăng Việt, mày mau bảo người lái xe đi, tránh ra một lối đi, khách của tao sắp vào tới."

Lăng Việt lạnh nhạt nhìn ông ta một cái.

"Người của ông muốn đến thì vào đi, dựa vào cái gì bảo thủ hạ của tôi phải nhường đường?"
Bác cả giận quát một tiếng: “Làm càn! Mày biết người tới là ai không? Tao nói cho mày biết, đó là phó thị trưởng Sở của Giang Châu!"
Thôn dân chung quanh nghe thấy lời ấy thì nhất thời không nhịn được hít sâu một hơi.

"Ông trời, thì ra là phó thị trưởng Sở!"
"Không ngờ tiệc mừng thọ của ông nội Lăng lại xuất hiện nhân vật cấp bậc này!"
"Cuối cùng vẫn là nắm đấm của Lăng Đại lớn! Lăng Việt mời nhiều người đến mấy cũng chỉ là một ít thương nhân thôi, so với khách của Lăng Đại thì thật sự kém quá xa!"
Từ xưa đến nay Hoa Hạ trọng văn khinh thương!
Huống chi đối phương còn là một phó thị trưởng?
So sánh về mặt mũi giữa hai bên thì thật sự là cách một trời một vực! Sự khác nhau giữa một thần tiên và một đám phàm nhân!
Bác cả lại khôi phục ngạo nghễ, bởi vì dù vừa rồi Lăng Việt uy phong đến cỡ nào thì giờ phút này, ông ta đã hạ gục hắn triệt để!
Nhưng Lăng Việt chỉ cười nhạt một tiếng.

"Một quan chức nhỏ như hạt vừng mà cũng đòi hỏi không nhỏ.

Nếu hắn muốn đến thì tới đi, không muốn tới thì cút cho tôi! Hắn còn chưa có tư cách để thủ hạ của tôi nhường đường!"
"Mày làm càn!" Bác cả còn chưa mở miệng thì chú ba đã tức giận quát một tiếng: "Lăng Việt, mày đừng quá mức ngông cuồng! Phó thị trưởng Sở đến mừng thọ cho ông nội mày là vinh dự của Lăng gia chúng ta, mày lại ngạo mạn như thế, mày nghĩ mình là ai? Mày có biết mình càn quấy như thế sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng đến cỡ nào không?"
Lăng Việt lạnh nhạt liếc nhìn ông ta: "Chỉ nói một câu thôi, thích tới không thì tùy! Không đến thì cút!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui