Thần Y Phục Thù!
Lăng Việt châm một điếu thuốc lá, cười nhạt một tiếng: “Tôi cũng không biết, ta chỉ biết là một ván 100 đồng, hiện tại vừa đủ để tôi đổi bộ ghế sô pha.”
“Móa! Cậu đang khoe khoang đó à? A?”
“Đúng đấy, Lăng Việt, tài đánh cờ của cậu cao siêu như vậy, dứt khoát đổi y quán thành quán cờ đi, tuyệt đối có thể phát tài.”
“Khó mà làm được! Nguyện vọng của cha tôi là để tôi làm thầy thuốc, lệnh cha khó cãi.”
“Y thuật của cậu thật không được, nhiều ngày như vậy mà không có lấy một người đến cửa.”
“Đúng đấy, còn xem bệnh ngàn vàng! Nếu cậu hạ thấp đến 100 đồng, mấy ông anh đây đều đến để ủng hộ cậu, trăm vạn thì Bill Gates cũng không tới tìm cậu đâu!”
“Đúng đúng, Lăng Việt, nếu cậu thật sự có bản lĩnh thì biểu diễn cho chúng tôi một chút đi, xem chúng tôi có bệnh gì? Mấy người chúng tôi gom lại mấy trăm đồng tiền xem bệnh cho cậu?”
Lăng Việt cười nhạt một tiếng, thu tiền mặt trên bàn cờ lại, hai tay đặt sau lưng, quay người rời đi.
“Không thể coi khinh thần thuật!”
Mọi người không khỏi cười nhạo một trận sau lưng.
“Còn thần thuật nữa chứ, tôi thấy bệnh của cậu ta cũng không nhẹ!”
“Không sai, chứng vọng tưởng đấy, phán đoán mình là thần y tuyệt thế! Ha ha ha ha….”
“Nếu có người đi vào y quán của cậu ta thì tôi sẽ biểu diễn trần truồng chạy trên đường!”
…
Đương nhiên Lăng Việt sẽ không chấp nhặt với những tục nhân này, ếch ngồi đáy giếng làm sao biết trời cao biển rộng thế nào?
Nếu tính toán với bọn họ lại khiến bản thân trở nên tầm thường!
Trở lại y quán đã là lúc chạng vạng tối, Mục Y Nhân cũng về đến nhà, nhìn thấy hắn trở về, cô cười tủm tỉm nói: “Hôm nay thế nào?”
“Tạm được!” Lăng Việt lắc lắc một xấp tiền đỏ trong tay.
“Xem ra sớm muộn gì anh cũng nhờ tài đánh cờ mà mua được một căn nhà nhỏ!”
“Chỉ là chơi đùa thôi, không coi là gì.
Sao Tú Nhi và Minh Thừa không có ở đây?”
“Vừa đi ra ngoài, nói là phải xử lý tình báo có liên quan đến Thiết Quyền Môn.”
“Tức là hôm nay chỉ có hai người chúng ta thôi?”
“Có thể nói như vậy.”
“Nếu như thế, anh mời em ăn một bữa cơm! Hôm nay thắng nhiều tiền như vậy cũng đủ cho chúng ta ăn bữa ngon.”
“Được! Vậy em phải làm thịt anh một chầu! Đúng lúc vùng ngoại thành mới mở một nhà hàng cấp cao đặc sắc, chúng ta đi đến đó ăn đi.”
Lăng Việt gật gật đầu: “Được!”
Hai người đến một nhà hàng Trung Quốc mới mở ở ngoại ô Giang Châu.
Quán này ít khách, nhưng giá cả cũng không thấp, chỉ hai món ăn đã tốn hết mấy ngàn.
Sau khi gọi món, Mộ Diệc Nhân và Lăng Việt tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...