Thần Y Phục Thù!


“Lăng Việt, anh….”
Lăng Việt lạnh nhạt liếc nhìn bác gái một cái, sờ lên cái đầu nhỏ của Mục Y Nhân.

“Chớ sợ, chỉ là một con kiến hôi thôi, anh đi một lát sẽ trở lại.”
Nói xong, hắn đặt hai tay sau lưng rồi đi ra bên ngoài.

Bác gái cũng vội vàng đuổi theo: “Tôi muốn tận mắt nhìn thấy hắn bị giết chết!”
Ông nội Lăng lộ ra vẻ mặt nặng nề: “Y Nhân, đi, chúng ta cũng đi qua.”
Tất cả mọi người trong phòng đều vội vàng cùng ra ngoài, chỉ có Tôn Cao Quan là vẫn lạnh nhạt.

cục trưởng Tào nhịn không được nghi ngờ mà hỏi: “Thầy Tôn, chẳng lẽ ngài không lo cho Lăng Việt?”

Tôn Cao Quan cười ha ha: “Một người là thiếu tướng Long Tổ, một tên côn đồ có khả năng sánh bằng sao?”
“Nhưng dù sao đối phương cũng là đồ đệ của Tô Yên Nam! Tô Yên Nam là nhân vật nào? Võ Thánh Giang Nam, một đời thiên kiêu thế tục Võ Giới!”
Tôn Cao Quan cười nhạt một tiếng: “Đi thôi, đi ra xem một chút thì anh sẽ biết! Cái gì là thiếu tướng Long Tổ!”
Nói xong, ông đặt hai tay sau lưng rồi đi ra bên ngoài.

Cục trưởng Tào nửa tin nửa ngờ đuổi theo.

Tất cả mọi người vây xem ở bên ngoài, cách Lăng gia không xa có một người trung niên hơn ba mươi tuổi đang đứng, ông ta mặc một bộ Đường trang, nhìn rất có cảm giác như người cổ đại!
Nếu là ở đô thị lớn, còn tưởng rằng ông ta đi ra từ khu vực điện ảnh và truyền hình nào đó!
Những người trong thôn Lăng gia và phú hào đến hôm nay đều tò mò nhìn ông ta!
Đồ đệ của Võ Thánh Tô Yên Nam Giang Nam!

Chỉ danh hào này thôi cũng đủ để mọi người nhìn mà phát khiếp!
Ông ta chỉ đứng ở chỗ đó, lại giống như một thanh chiến thương, ngạo nghễ đứng sừng sững trong thiên địa!
Lúc này, bác cả đang bày ra vẻ mặt nịnh nọt với đối phương.

“Anh Tô! Hôm nay anh tới thật quá kịp thời!”
Tô Hoành lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: “Tại sao anh Lăng lại ở chỗ này?”
“Anh Tô, đây là nhà tôi, hôm nay là đại thọ bảy mươi của ba tôi! Đứa cháu ác nghiệt Lăng Việt muốn giết tôi, may mà anh tới kịp thời! Bằng không hiện tại chỉ sợ tôi đã bị nó hại chết!”
“Ồ? Có chuyện này nữa sao?” Tô Hoành lạnh lùng liếc nhìn Lăng Việt một cái: “Ngươi chính là Lăng Việt? Giết sư đệ ta, bây giờ còn muốn giết bác cả của mình, quả nhiên là vô pháp vô thiên!”
Lăng Việt đặt hai tay sau lưng, lạnh nhạt liếc nhìn, chỉ phun ra hai chữ!
“Ngu ngốc!”
Tô Hoành hơi híp mắt lại sát ý bắn tung tóe.

“Hạng người cuồng vọng, ngươi, tự tìm cái chết!”
Tô Hoành tiến lên trước một bước, cuồng phong cũng theo đó nổi lên xung quanh ông ta, cấp tốc lan tràn, bùn đất tro bụi trên mặt đất đều xoay tròn, giống như tạo ra một cơn gió lốc!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui