Thần Y Phục Thù!
“Lăng Việt, con cũng khinh người quá đáng! Con đừng nghĩ mình có chút năng lực mà kiêu ngạo như vậy! Trong mắt cháu có còn quy củ hay không? Con đặt bác ở đâu vậy?”
Nhưng Lăng Việt vẫn im lặng.
Không nói với ông ta một lời
Hắn dìu ông nội của mình và đưa ông trở lại chỗ ngồi của mình trong đại sảnh, sau đó, hắn và Mục Y Nhân đứng ở hai bên của ông nội.
“Lăng Đại, trong mắt con bác không bằng một cái rắm!”
“Mày!”
Bác cả tức tới mức hộc máu còn thím ba ngơ ngác.
“Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Chú ba vội tiến lên rồi bịt miệng bà ta lại!
“Câm miệng lại! Không nói không ai bảo bà câm đâu!”
Lăng Tuyết ngồi trên ghế nhếch miệng cười.
Tuy rằng cô ta không biết vì sao đột nhiên Lăng Việt lại mạnh như vậy nhưng cô ta cũng không phải kẻ ngốc.
Nhìn tình hình trước mắt, có vẻ như Lăng Việt thật sự trở nên rất xuất sắc!
Xuất sắc tới mức vượt qua bác cả!
Trong lòng Lăng Tuyết không khỏi dậy sóng!
“Lăng Việt, rốt cuộc có chuyện đã xảy ra với mày vậy?”
Bác gái vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nên vội mắng:
“Lăng Đại, ông bị điên hay sao? Vợ con ông bị người ta đánh chết tới nơi rồi, vậy mà ông còn không đánh Lăng Việt sao?”
Lăng Đại trừng mắt nhìn bà ta.
“Bà không thể yên tĩnh một lúc được hay sao?”
“Ông…ông là đồ vô lương tâm, ông lại dám nói với tôi như vậy! Tôi nhất định phải ly hôn với ông!”
Trương Đạo Sơ đứng ở một bên cười lạnh nói:
“Ly hôn? Xuống địa phủ mà ly hôn!”
Bác gái giật mình.
“Ông…Ông có ý gì?”
Trương Đạo Sơ hừ nhẹ một tiếng, ông ta lười trả lời lại!
Không khí xung quanh vô cùng quỷ dị.
Đợi một lúc cho yên tĩnh lại, Lăng Việt mới từ từ lên tiếng.
“Những có mặt ở đây ngày hôm nay đều là người có uy tín.
Hôm nay tôi mời mọi người tới đây để làm nhân chứng.”
Dứt lời, hắn nhìn thẳng vào Lăng đại.
“Lăng Đại, tôi có chuyện muốn hỏi ông!”
Lăng Đại chột dạ trong lòng nhưng trên mặt không có chút sợ hãi nào.
“Hừ! Lại dám gọi cả tên họ của người lớn, mày đúng là đồ hỗn láo!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...