Thần Y Phục Thù!


Mà bác cả thì trực tiếp quát lớn một tiếng: “Lăng Việt, cháu nói vớ vẩn cái gì thế? Cháu có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Lăng Việt lạnh nhạt liếc nhìn ông ta.

“Ông lải nhải với tôi thêm một câu thì tôi sẽ làm cho ông biết mình đang nói chuyện với ai!”
“Cháu — —!”
Lăng Đại còn muốn nói gì đó, phó thị trưởng Sở đã khoát khoát tay ra hiệu: “Được rồi, anh Lăng, dù gì cậu ấy vẫn còn nhỏ, tính toán với cậu ấy thì có vẻ chúng ta chấp nhặt quá.”
“Vẫn là anh Sở suy nghĩ chu đáo! Đi, chúng ta đi vào uống trà, không cần chấp nhặt với nó!”
“Anh Lăng, mời!”
“Anh Sở, mời!”
Hai người vừa chuẩn bị đi vào sân thì sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói: “Lăng thiếu, Tào mỗ không mời mà tới, mừng thọ cho ông nội Lăng, ngài không so đo đó chứ?”

Nghe thấy lời ấy, phó thị trưởng Sở lập tức dừng bước, nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua.

“Cục trưởng Tào?”
“Ô! Trùng hợp vậy? Đây không phải phó thị trưởng Sở sao? Sao ngài cũng có thời gian đến đây?”
“Tôi và Lăng Đại là bạn bè, qua mừng thọ cho cha anh ta, ngược lại là anh, sao anh lại đến nơi này?”
Cục trưởng Tào cười ha ha, nói: “Tôi kính ngưỡng Lăng thiếu, đặc biệt đến mừng thọ cho ông của ngài ấy, sao? Không được à?”
Phó thị trưởng Sở khẽ nhíu mày, tuy thân phận của cục trưởng Tào không cao bằng ông ta, nhưng chung quy vẫn không phải người bình thường, so ra vẫn tương đối có cân nặng hơn mọi người ở đây!
Vừa rồi ông ta còn cảm thấy Lăng Việt ngạo mạn, thật không ngờ trong nháy mắt Lăng Việt có thể mời cả cục trưởng Tào tới.

“Cục trưởng Tào, tha thứ cho tôi nói thẳng, lấy thân phận của ông, vì một thanh niên mà tới nơi như thế này, không khỏi… không hợp phép tắc?”

Cục trưởng Tào cười ha ha: “Sở Thiên Hùng, ông nói chuyện tôn trọng một chút.

Hôm nay là cuối tuần, tôi đi thăm bạn là quyền lợi của tôi! Ông đừng lôi bộ dạng lúc đi làm ra đây mà nói bóng nói gió đủ điều!”
Ánh mắt Sở Thiên Hùng không khỏi trở nên lạnh lẽo.

Họ Tào này dám can đảm đáp trả ông ta vì một thanh niên nho nhỏ? Quả thực là cả gan làm loạn!
“Tào Chân, ông vừa nói cái gì? Nói lại cho tôi nghe?”
Sở Thiên Hùng tuôn ra khí thế, người chung quanh không khỏi cảm thấy lồng ngực khó chịu.

Dù sao cũng là Sở Thiên Hùng, khí thế kia không giống bình thường!
Nhưng ngay lúc này lại có một giọng nói truyền đến, trong nháy mắt khiến khí thế của Sở Thiên Hùng tan đi sạch sẽ!
“Sở Thiên Hùng, anh cũng oai phong thật đấy!”
Sở Thiên Hùng sững sờ, lập tức nhìn về hướng nơi phát ra tiếng nói, trong nháy mắt khí thế đã hoàn toàn biến mất, bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận