Thần Y Phục Thù!


Toàn bộ thôn dân thôn Lăng gia đều sợ ngây người!
Bất cứ ai trong những người này cũng có giá trị con người vượt qua toàn bộ thôn dân thôn Lăng gia bọn họ! Là người có thể làm tất cả mọi người cúng bái!
Nhưng bây giờ, bọn họ còn thành thật ngoan ngoãn hơn những thôn dân bọn họ!
Ông trời, bộ thật sự gặp quỷ rồi hay sao!
Trong lúc ngơ ngác, điện thoại của bác cả đột nhiên vang lên.

Ông ta nhận điện thoại, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng quá đỗi.

Sau đó, ông ta cất điện thoại đi, hai tay đặt sau lưng, đi về hướng Lăng Việt.

“Lăng Việt, mày mau bảo người lái xe đi, tránh ra một lối đi, khách của tao sắp vào tới.”

Lăng Việt lạnh nhạt nhìn ông ta một cái.

“Người của ông muốn đến thì vào đi, dựa vào cái gì bảo thủ hạ của tôi phải nhường đường?”
Bác cả giận quát một tiếng: “Làm càn! Mày biết người tới là ai không? Tao nói cho mày biết, đó là phó thị trưởng Sở của Giang Châu!”
Thôn dân chung quanh nghe thấy lời ấy thì nhất thời không nhịn được hít sâu một hơi.

“Ông trời, thì ra là phó thị trưởng Sở!”
“Không ngờ tiệc mừng thọ của ông nội Lăng lại xuất hiện nhân vật cấp bậc này!”
“Cuối cùng vẫn là nắm đấm của Lăng Đại lớn! Lăng Việt mời nhiều người đến mấy cũng chỉ là một ít thương nhân thôi, so với khách của Lăng Đại thì thật sự kém quá xa!”
Từ xưa đến nay Hoa Hạ trọng văn khinh thương!
Huống chi đối phương còn là một phó thị trưởng?
So sánh về mặt mũi giữa hai bên thì thật sự là cách một trời một vực! Sự khác nhau giữa một thần tiên và một đám phàm nhân!

Bác cả lại khôi phục ngạo nghễ, bởi vì dù vừa rồi Lăng Việt uy phong đến cỡ nào thì giờ phút này, ông ta đã hạ gục hắn triệt để!
Nhưng Lăng Việt chỉ cười nhạt một tiếng.

“Một quan chức nhỏ như hạt vừng mà cũng đòi hỏi không nhỏ.

Nếu hắn muốn đến thì tới đi, không muốn tới thì cút cho tôi! Hắn còn chưa có tư cách để thủ hạ của tôi nhường đường!”
“Mày làm càn!” Bác cả còn chưa mở miệng thì chú ba đã tức giận quát một tiếng: “Lăng Việt, mày đừng quá mức ngông cuồng! Phó thị trưởng Sở đến mừng thọ cho ông nội mày là vinh dự của Lăng gia chúng ta, mày lại ngạo mạn như thế, mày nghĩ mình là ai? Mày có biết mình càn quấy như thế sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng đến cỡ nào không?”
Lăng Việt lạnh nhạt liếc nhìn ông ta: “Chỉ nói một câu thôi, thích tới không thì tùy! Không đến thì cút!”
“Mày — —! Giỏi! Giỏi lắm Lăng Việt! Mày dám phách lối như thế! Mày chờ đó cho tao, chờ qua hôm nay tao tính sổ với mày!”
Nói xong, bác cả giận dữ rời đi, đi nghênh đón phó thị trưởng Sở.

Ông nội Lăng không khỏi có chút lo lắng: “Tiêu Tiêu, khách mà bác cả của cháu quen biết quyền cao chức trọng.

Cháu đắc tội với người đó thì về sau có gặp phiền phức hay không?”
Lăng Việt cười nhạt một tiếng: “Ông nội, ông không cần phải lo cho cháu, hắn còn không có tư cách trêu chọc cháu đâu!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui