Thần Y Phục Thù!


Dù cho hắn đẹp thì đẹp thật, nhưng sao có thể làm tan đi khí thế của Y Nhân cô đây, Mục Y Nhân sau khi hít thở sâu một hơi, liền chạy đến trước mặt Lăng Việt, một mặt u oán chất vấn:
“Lăng Việt! Anh..

Anh tỉnh dậy rồi, tại sao lại không gọi em?”
Lăng Việt bổ xong một nhát, khóe miệng khẽ nhếch lên, tà mị cười một tiếng.

“Bình thường em không phải đều thức dậy từ rất sớm hay sao? Hôm nay sao lại không tự mình dậy được, ngược lại còn trách anh?”
Mục Y Nhân vừa thẹn vừa xấu hổ.

“Hôm nay...!Hôm nay không giống mọi ngày có được không? Anh không gọi em dậy làm ông nội hiểu lầm đấy!”
“Sao em biết anh không có gọi em? Rõ ràng chính em như một con mèo lười nằm trong ngực anh có gọi thế nào em cũng không chịu dậy, vậy mà còn quay ra trách anh sao?
“Anh − −! Em không để ý tới anh nữa, đáng ghét!”
Mục Y Nhân dậm chân một cái, thở dồn dập quay về phòng.


Lăng Việt dở khóc dở cười, lắc đầu,tiếp tục chẻ củi.

Không bao lâu sau, các thôn dân khi nghe tin Lăng Việt về thì chạy tới biếu hắn một số tiền.

Lăng Việt để Tú Nhi nhận lấy từng cái lễ biếu, ghi chép rõ ràng phân phát tạ lễ, pha trà cho bọn họ.

Không bao lâu sau, hai chiếc Mercedes đã đi tới trong thôn!
Lăng Việt một bên mặc quần áo, một bên nhàn nhạt nhìn lướt qua.

“Cái gì tới, rốt cuộc đã tới!”
Xe Mercedes trực tiếp đứng lại ở trước cửa nhà Lăng gia, bác cả và chú ba nguyên một đám đều là hàng hiệu khắp người, tinh thần vô cùng phấn chấn, dường như không phải tới để tham gia tiệc mừng thọ của ông nội Lăng mà là muốn mừng thọ cho bản thân a!
Hai nhà người vừa xuống xe thì đã giống như cấp trên đi thị sát nông thôn, dân ở đây.


Nhất là bác cả, hai tay đặt sau lưng, ưỡn ngực ngẩng đầu, khí thế lại hết sức phi phàm! Các thôn dân ào ào tiến lên nịnh nọt, lôi kéo làm quen.

Lăng Việt tuy lợi hại, nhưng trong mắt mọi người, bất quá cũng chỉ là một tên mãng phu
có võ công lợi hại mà thôi!
Bác cả mới đúng nghĩa là cao nhân!
Chú ba ở Giang Châu cũng là nhân vật có chút tiếng tăm!
Lăng Việt muốn so sánh với bọn họ thì tính là cái gì?
Không bao lâu, ông nội Lăng cũng đi tới, ông vừa mới thay một bộ đồ hàng hiệu nhưng cũng không thể nào so được với bộ âu phục quý phái của bác cả, ông đi ra tới cửa, ánh mắt có chút phức tạp nhìn bác cả, bác cả ngẩng đầu ưỡn ngực, cùng chú ba đi tới trước mặt ông nội Lăng.

“Ba, lâu như vậy không gặp, người có khỏe không?”
ông nội Lăng cười lạnh.

“Tạm được, còn chưa chết ngay!”
Bác cả khẽ nhíu mày, chú ba lập tức nhỏ giọng nói:
“Ba! Đây là ngày vui, sao người lại nói như thế?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận