Thần Y Phục Thù!


“Anh cả nói như vậy emem an tâm rồi! Nhưng mà, đây là tiệc mừng thọ của cha, anh cũng đừng chấp nhặt với nó, nếu không, chẳng phải là hạ thanh danh của anh em chúng ta xuống hay sao?”
“Yên tâm, anh đã có dự liệu từ trước! Lăng Việt thì tính là cái gì? Chẳng lẽ nó có thể tới cắn anh được hay sao?”
Hai nhà rất nhanh đã đi tới khách sạn Giang Châu, vừa mới xuống xe, đúng lúc hai bóng người quen thuộc cũng đi vào khách sạn.

“Ba! Là Lăng Việt!”
Lăng Tuyết nhịn không được thở nhẹ một tiếng, chú ba và bác cả không khỏi nhướng mày, hướng về phía Lăng Tuyết vừa nói nhìn qua.

Cùng thời khắc đó, ánh mắt chứa đằng đằng sát khí của Lăng Việt cũng nhìn tới.

Nhìn thấy mấy người trước mặt, sắc mặt Lăng Việt không khỏi trầm xuống.

Còn phía bác cả lại vô cùng tự cao tự đại lườm về phía hắn.

“Lăng Việt! Là bác cả và chú ba của anh!” Mục Y Nhân nhịn không được nhỏ giọng nói thầm bên tai Lăng Việt, ánh mắt Lăng Việt vẫn rất bình tĩnh không một chút gợn sóng nào.


“Anh biết rồi!”
Thấy Lăng Việt không nói gì, chỉ đứng đó nìn qua, chú ba trực tiếp quát lớn một tiếng.

“Lăng Việt, mày nhìn cái gì? Không thấy bác cả mày ở đây sao? Còn không mau qua đây chào hỏi?”
Lăng Việt vẫn không nói gì chỉ đưa ánh mắt nhìn về hướng bác cả.

“Năm năm qua, ông trở thành người tai to mặt lớn, chắc sống cũng không tệ lắm nhỉ!”
Bác cả cau mày hừ một tiếng.

“Mày nói gì vậy? Có người nói chuyện với người lớn như mày sao?”
“Người lớn?”
Lăng Việt lạnh nạt nói.


“Ông...!Có tư cách đó sao?”.

ngôn tình hài
“Mày— —!”
Sắc mặt bác cả càng trở nên khó coi.

“Năm năm nay không có cha có mẹ dạy bảo đã trở thành cái dạng mất dạy như này! Một chút lễ phép cũng không có.!”
Ánh mắt Lăng Việt đã âm trầm tới cực điểm, giờ khắc này, bác cả cũng bất tri giác mà rùng mình một cái!
“Không nên tùy tiện nhắc đến cha mẹ của ta!
“Ông..

Không xứng!”
“Mày lặp lại câu nói đó một lần nữa xem?” Ánh mắt của bác cả dường như đã bốc lửa, giống như trước mắt căn bản không phải cháu của mình mà là kẻ thù không đội trời chung.

Lăng Việt đột nhiên lắc đầu, dường như đang tự giễu, hắn đắng chát cười một tiếng.

“Thôi! Ta cũng lười so đo với ông nữa? Thật mất mặt!”!”
Dứt lời, hắn liền kéo Mục Y Nhân quay người rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui