Thần Y Phục Thù!


Nói xong, cô không chút do dự xông về Lăng Việt!
Trần Lễ Thạch tức giận đến thổ huyết, nhưng, Mục Y Nhân còn chưa kịp chạy ra khỏi cửa,
liền bị một họng súng nhắm ngay đầu!
“Cô chạy một bước nữa thử xem?”
Mục Y Nhân thân thế run lên, cắn chặt răng, gắt gao nhìn chằm chắm người đàn ông ở trước mắt.

Trân Phụ, cha của Trần Lễ Thạch!
Người nào cũng không nghĩ tới, người đàn ông này vào lúc then chốt lại tung ra một đòn sát thủ như vậy!!
Ông ta cười lạnh.

truyện ngôn tình
“Muốn chạy? Cô chạy được không? Đánh gãy tay chân của con trai tôi, cô cho rằng Trần gia buông tha cho cô dễ dàng như vậy sao? Tôi nói cho cô biết, cô không sinh con dưỡng cái cho Trần gia tôi, cả đời này, cô nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc chạy! Mấy người hầu các cô, bắt cô ta lại”
Nói xong, hắn nhìn về phía của Lăng Việt.


“Tiểu tử kia, còn không mau dừng tay!”
Lăng Việt nhàn nhạt liếc nhìn ông ta, Trần Phụ cười lạnh, đem họng súng chĩa về phía Lăng Việt!
“Cũng là do mày và tiện nhân Mục Y Nhân đánh gãy tay chân của con trai tao? Mày thật to gan, ỷ vào mày là Võ đạo tu luyện giả thì có thể đối với con trai tao như thể sao? Mày tưởng mình là ông to bà lớn rồi sao?”
Sắc mặt Lăng Việt không nóng không lạnh nhìn ông ta.

“Bây giờ ông để súng xuống, ta còn có thế cho ông chết một cách toàn thây!”
“Ha ha ha!
Trần Phụ ngửa mặt lên trời cười to.

“Để súng xuống? Tao nói cho mày biết, mày nghĩ cùng đừng nghĩ, hôm nay tao cho mày ném mùi bị gãy tay gãy chân là thế nào, mày phải đền tội cho con tao.


“Tao phải đánh gãy tay chân của mày, để mày tận mắt nhìn con tao chơi người phụ nữ của mày!”

“Để cả đời này của mày đều sống trong hối hận!”
“Để cả đời này của mày đều nhớ lấy, làm con trai của tao bị thương, là sai lầm lớn nhất trong đời mày!”
Sắc mặt Lăng Việt vẫn lạnh lùng.

“Nói hết chưa? Nếu đã xong rồi thì ông có thể lên đường rồi!!”
Dứt lời, hắn bước từng bước một hướng Trần phụ đi tới, tròng mắt Trân phụ hơi híp lại.

“Đứng lại cho tao! Mày có nghe thấy không?”
Lăng Việt không nói,vẫn như cũ tiếng từng bước về phía Trần Phụ.

Trần Phụ nổi giận gầm lên một tiếng!
“Con mẹ nó, mày có bệnh phải không?”
Nói xong, ông ta không chút khách khí hướng về phía bắp đùi Lăng Việt mà nổ một phát súng.

Tiếng súng vang lên, khóe miệng Trân Phụ khẽ nhếch lên, nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt ông ta ngay lập tức chuyển thành vẻ mặt hoảng sợ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận