Thần Y Phục Thù!


“Các ngươi biết bản thiếu gia thông minh tài trí, chẳng lẽ nghĩ không ra điểm này sao? Bản thiếu gia đã sớm mua một bình xuân dược, chỉ cần cho Mục Y Nhân ăn vào, cho dù cô ta là trinh tiết liệt nữ, cũng phải lay động uốn éo thành hoa mẫu đơn! Đến lúc đó, cô ta sẽ phải cầu xin tôi, cô ta còn làm gì được tôi nữa?”
“Mưu kế của Thiếu gia thật sự hay, tuyệt, tuyệt vời!”
“Đương nhiên, chỉ là một Mục Y Nhân, tính là cái gì? Cô ta cũng xứng đấu với tôi sao? Năm đó tôi muốn ngủ với cô ta, cô ta còn rụt rè bẽn lẽn.

Bây giờ tập đoàn Y Nhân còn xém chút phá sản, cô ta dám từ chối bản thiếu sao? Cô ta cầu còn không được.”
“Thiếu gia anh minh thần võ!”
Thị nữ đẩy Trần Lễ Thạch đi ra bên ngoài, một đám khách mời nhìn Trần Lễ Thạch cũng không khỏi hơi kinh ngạc.

“Trần huynh, Lễ Thạch sao lại thành ra như thế này?”
Trần Phụ cười ha ha.

“Đứa nhỏ này vận khí không tốt, bị xe đụng.”
“Thật đúng là quá bất hạnh đi!”
“Có điều, hiện tại đã không còn quan trọng.


Chờ nó kết hôn, sinh con, Trần gia tôi về sau, vẫn là có người kế thừa.”
“A đúng rồi, Trần huynh, con dâu huynh là ai?”
“Một tiểu cô gái tên gọi là Mục Y Nhân”
“Mục...!Mục Y Nhân?”
“Thế nào?”
“Không có..

Không có gì! Trân huynh, ta đi vệ sinh một chút.”
“Đi đi, đừng đi quá lâu, hôn lễ sắp bắt đầu cử hành rồi!”
“Yên tâm đi, ta chỉ đi một lát sẽ không chậm trễ quá lâu đâu!”
Nói xong, ông ta nhanh rời đi.

Mà Mục Y Nhân lúc này cũng được hai người thị nữ đỡ lấy tiến vào đại sảnh.


Khuôn mặt trang điểm nồng đậm của cô cũng không thể nào che giấu được nỗi tang thương, thương cảm trong lòng.

Mục Y Nhân bước đi có chút yếu ớt, đêm qua ngay cả một giọt nước cô cũng không uống!
Vừa nghĩ tới phải gả cho Trần Lễ Thạch, long cô liền đau như cắt!
Cô chịu đựng tất cả nỗi thống khổ đó, âu cũng chỉ vì hài cốt của phụ mẫu mà thôi!
Cô khó có thể tưởng tượng được, nếu như tro cốt cha mẹ của cô bị tên súc sinh Trần Lễ
Thạch làm cho ô uế, vấy bấn.

Chỉ sợ cả đời này của cô không thể nào đối mặt với phụ mẫu ở dưới suối vàng.

Cô khóc ròng rã cả một đêm, vừa khóc cô lại vừa lặp đi lặp lại “xin lỗi” với không khí.

Nào có ai biết được, câu xin lỗi mà cô nói cả đêm hôm qua là nói với Lăng Việt.

Đôi mắt cô khóc đến mức đỏ bừng cả lên, sớm đã mất đi mấy phần lộng lẫy vốn có, Mục Y Nhân lúc bấy giờ chỉ là một bộ thể xác không có linh hồn mà thôi!
Trần Lễ Thạch nhìn bộ dáng lúc này của Mục y Nhân, trong lòng càng thêm đắc ý!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận