Thần Y Phục Thù!


Dứt lời, lúc này Tú Nhi đã ngăn lại bọn người Tề tổng ở trước mặt.

Bọn người Tề tổng, không khỏi cười nhẹ một tiếng.

“Cô gái, cô tay chân lèo khèo, vẫn là nhanh chóng rời đi, bằng không đợi chút nữa là sẽ làm cô bị thương, cũng đừng trách chúng ta!”
“Đúng đấy, chuyện của đàn ông một cô gái như cô cũng đừng tùy tiện dính vào.”
Tú Nhi nhìn mấy người kia bỗng nhiên đưa một bàn tay quất tới, đem Tề tổng quất bay ra ngoài.

“Phù phù” một tiếng, thân thể mập mạp của Tề tổng rơi xuống đất, đã không biết sống chết.

Còn lại hai, ba người khác, đều là bị dọa đến trợn mắt há mồm!
Tú Nhi hừ một tiếng, một bên dùng khăn giấy xoa tay, một bên âm thanh lạnh lùng nói:
“Không có mệnh lệnh của Thiếu chủ, người nào cũng không thể bước ra gian phòng này nửa bước.

Nếu không, giết chết không cần lý do!”

Vừa dứt lời, Trương Văn Hách một chân đá văng cửa lớn bên ngoài sảnh, một tay xách theo một rương rượu trắng, cao hứng bừng bừng đi tới.

“Thiếu chủ, tôi đến rồi!”
Ba người kia, nhìn thấy Trương Văn Hách đem rượu trắng lên, triệt để sợ hãi, bị dọa đến quỳ rạp hết xuống đất, vội vàng hướng về Lăng Việt dập đầu cầu xin tha thứ, không dám tiếp tục phách lối nửa phần.

“Thiếu gia tha mạng! Thiếu gia tha mạng! Chúng tôi không dám! Chúng tôi về sau cũng không dám nữa!”
Sắc mặt Lăng Việt không hề mảy may để ý.

“Rót!”
Một chữ, lạnh như băng, để mấy người đó hoàn toàn tuyệt vọng.

“Không — —! Tha mạng a! Tha mạng!!”
Mọi người dập đầu càng thêm mãnh liệt, trán đập mặt đất vang lên tiếng ầm ầm, nhưng Trương Văn Hách cũng sẽ không quản những thứ này.

Tiểu tử này, vốn là Binh Vương giết người như ngóe, không có chút thương hại người khác.


Trương Văn Hách cười hắc hắc, mở ra một chai rượu trắng, trực tiếp đem miệng chai đâm đến cổ họng một lão tổng đang quỳ trên mặt đất.

“Ngô ngô ngô… Tha cho….”
Ông ta không ngừng đập lấy tay Trương Văn Hách, lực cánh tay của Trương Văn Hách, là người bình thường làm sao có thể tùy ý di chuyển?
Rất nhanh, một bình rượu, liền bị được rót hết vào trong họng ông ta.

Ông chủ kia ho khan kịch liệt, thống khổ muốn chết.

Còn không được một hơi thở, Trương Văn Hách lại mở bình thứ hai đâm vào trong cổ họng của hắn, ùng ục ùng ục rót hết.

Sau đó là bình thứ ba, bình thứ tư….

Thời điểm rót tới đến nửa bình thứ tư, hai tay của ông chủ kia rủ xuống, đã không còn sức lực lại đập Trương Văn Hách.

Trương Văn Hách im lặng đem ông ta vứt xuống, rượu theo cổ họng ông ta mà chảy xuống đất.

Trương Văn Hách đá ông ta một cái, mặt ra vẻ giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói ra:
“Hzzzz! Thật sự chơi không đã, mới hơn ba bình đã không chịu nổi? Ông đây một lần có thể uống mười bình!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui