Thần Y Phục Thù!
“Chi phí khách sạn lớn ở Giang Châu đắt như vậy, mày… A đúng, tao nhớ ra rồi, hôm qua, Tiểu Tuyết nói với tao, mày với Mục gia tiểu thư Mục Y Nhân đang hẹn hò với nhau.”
“Có liên quan gì với chú sao?”
“….”
Chú ba nhíu mày, hai tay đặt sau lưng, bày làm ra tư thái của bậc trưởng bối, nói:
“Lăng Việt, Dù sao tao cũng là chú ba của mày, mày nói chuyện tốt nhất nên tôn trọng bậc trưởng bối! Nên nhớ việc này nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ đâu!”
“Làm sao nào? Bây giờ ông mới nhớ ra ông là chú của tôi rồi? Là bởi vì tôi là cháu của ông? Hay là bởi vì, tôi là bạn trai của Mục Y Nhân?”
“Mày — —!”
Sắc mặt chú ba liền lúc xanh lúc trắng.
“Lăng Việt, mày thật không biết tốt xấu! Đừng tưởng rằng có Mục Y Nhân làm chỗ dựa thì có thể tùy ý làm bậy! Tao đã nói với mày, là cho người cha đã mất của mày một chút mặt mũi, nếu như không nể mặt của nó thì cho dù mày có là ông chủ tập đoàn cũng không xứng nói chuyện trước mặt tao!”
Lăng Việt gật gật đầu.
“Lời này tôi tin.
Dù sao bây giờ ông cũng là trưởng bối!”
“Hừ!!”
Chú ba nhẹ hừ một tiếng, chỉnh sửa lại quần áo, một mặt ngạo nghễ nói tiếp.
“Mày biết là tốt!”
Nhưng ngay sau khi ông ta vừa dứt lời tron, Lăng Việt trực tiếp vung bàn tay của mình đánh tới.
“Phành”!
Nương theo âm thanh vang lên, chú ba liền ngã xuống đất.
“Mày — —! Cái đồ mất dạy này, mày dám đánh tao?”
Chú ba ôm lấy mặt biểu hiện không thể tin.
Lăng Việt từ trong túi móc ra một trương khăn ướt, một bên xoa tay, một bên cười lạnh.
“Đánh ông là nhẹ, lần sau còn dám ở trước mặt tôi lên mặt ngông cuồng, tôi sẽ còn đánh ông.
Đánh cho đến khi gặp tôi không dám nói gì mới thôi!”
“Lăng Việt, xem như mày lợi hại! Mày nhớ kỹ cho tao, sự việc hôm nay không kết thúc dễ dàng như vậy đâu! Tao sớm muộn sẽ cho mày biết, kết quả của việc dám đánh tao ngày hôm nay!”
Lăng Việt nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta.
“Tôi luôn sẵn lòng chờ! Nhưng mà có chuyện khác nhắc nhở ông, bảy ngày sau là đại thọ 70 của ông nội, ông và bác hai tốt nhất ngoan ngoãn trở về, chúc thọ ông nội.
Nếu như không đến, hậu quả… ông tự biết!”
Đang khi nói chuyện, Tú Nhi đã đi xuống lầu, đi đến bên cạnh Lăng Việt.
“Thiếu chủ, đồ vật chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi!”
Lăng Việt gật gật đầu.
“Chúng ta đi!”
Nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi, chú ba ở sau lưng, nghiến răng nghiến lợi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...