Thần Y Phục Thù - Thiếu Chủ Quỷ Cốc
Mọi người cùng nhau hít sâu một hơi.
“Ông trời, thực lực của Ninh đường chủ vậy mà đã đạt đến Võ Thánh tầng sáu! Cái này cũng thật là đáng sợ?”
“Võ Thánh ngũ trọng đã được Long Tổ phong làm Thiếu tướng, đây chẳng phải là nói, Y Thần đường chúng ta cũng sắp có một vị Thiếu tướng hay sao?”
“Nếu là thật, vậy thì chúng ta cũng không cần sợ hãi Lăng Việt!”
Vừa dứt lời, cánh cửa lớn Tử Đàn Mộc của Y Thần đường bị một cỗ chí cường Thần lực đánh mở ra.
“Phanh — —!”
Cửa lớn hóa thành mảnh gỗ vụn, bốn phía bay tán loạn, một số bã vụn bắn vào bên trong đại sảnh, văng vào mặt của một số người.
Sau đó một tiếng quát kinh thiên chói tai.
“Ninh Hiên Viên, cút ra đây cho ta!”
Ninh Hiên Viên cười lạnh một tiếng.
“Lăng Việt, chẳng lẽ ngươi tưởng ta sợ ngươi hay sao? Đệ tử Y Thần đường, theo ta ra ngoài!”
Ninh Hiên Viên vừa dứt lời, tất cả đệ tử Y Thần đường cùng nhau cất bước đi ra.
Cửa chính đã bị tàn phá kéo theo hai tường thành hai bên đều sụp đổ.
Mọi người nhón chân lên hướng về bên ngoài nhìn lướt qua, có không ít người bắp chân mềm nhũn ra.
Hơn 10000 người của Chiến Thần đường, khí thế ngút trời, đứng đầu chính là Lăng Việt đang ngạo nghễ quan sát, một cỗ sát ý đầy trời làm cho mọi người không nhịn được run lập cập, vừa mới sinh ra một chút lòng tự tin, chỉ trong nháy mắt lại lần nữa biến mất.
Ánh mắt của Ninh Hiên Viên híp lại, ở sâu trong ánh mắt đó tràn đầy sự ghen tỵ và hâm mộ!
Đàn ông không ai không mong muốn mình cũng có thể trở thành một người mạnh mẽ như vậy.
Một đường dạo chơi giữa trời đất, ai dám kiêu ngạo trước mặt của ta?
Nhìn thấy Lăng Việt, không có một tên nam nhân nào mà không khát vọng.
Nhưng, Ninh Hiên Viên vẫn là còn có một chút lý trí.
Hai tay của hắn đặt sau lưng, nhàn nhạt liếc qua Lăng Việt, nói:
“Lăng Việt, ngươi ra ngoài mấy ngày tính khí của ngươi cũng ngạo mạng lên không ít nhỉ!”
Lăng Việt đứng tại chỗ, trầm mặc ba giây, đột nhiên xuất thủ, hắn vừa xuất thủ chính là một cái tát!
Một cái tát kia thình lình xảy ra, tất cả mọi người không phản ứng kịp, đến ngay cả Ninh Hiên Viên cũng không ngờ tới.
Cho nên cái tát này đánh ra đã trực tiếp cách rơi vào trên mặt của Ninh Hiên Viên.
“Ba”!
Một tiếng vang dội vang lên, toàn trường yên tĩnh rất lâu….
Ninh Hiên Viên nắm chặt hai nắm đấm của mình, xương cốt kẽo kẹt vang lên, hắn cắn chặt răng, quát lớn:
“Lăng Việt! Ngươi khinh người quá đáng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...