Thần Y Phục Thù - Thiếu Chủ Quỷ Cốc
Dứt lời, khí thế của Lăng Tiêu hoàn toàn đem hắn nghiền thành cặn bã!
Tàn hồn Tiên Vương bị hủy diệt, Lăng Việt vung tay lên, nhẫn phỉ thúy lại lần nữa rơi vào trong tay.
“Đáng tiếc, thực lực của tôi còn chưa trở lại thời kì mạnh nhất, nếu không thì chỉ cần liếc một chút cũng đủ để xem thấu trí nhớ của tên này, cũng không cần ngồi đây lãng phí nước miếng. Có điều lấy được chiếc nhẫn này cũng không tệ, không gian để đồ cũng không nhỏ!”
Dứt lời, hắn đem chiếc nhẫn đeo ở ngón cái, hai mắt liền nhắm vào, chỉ trong chốc lát, hắn liền rơi vào trạng thái tu luyện.
Hôm sau, ở bệnh viện khoa chỉnh hình Giang Châu.
Đám người Tống Vũ Hân đều tập trung ở trong phòng bệnh của Triệu Cường.
Triệu Cường bưng lấy cánh tay gãy của mình, một đôi mắt tràn đầy sự oán hận.
“Bác sĩ nói, xương cốt của cổ tay bị vỡ nát, cả đời này đều khó có khả năng khôi phục lại như trước.”
“Tên đáng chết kia ra tay thật quá nặng!”
Triệu Cường lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người.
“Các vị, tôi tuyệt không buông tha cho tên nhóc con kia, nếu không thì cả đời này của tôi sẽ không cam lòng!”
“Yên tâm đi Triệu Cường, mấy người chúng tôi đã dùng tiền tìm mấy tên lưu manh khỏe mạnh, ngay lập tức sẽ đi khách sạn lớn Giang Bắc, chắc chắn sẽ đem tay của hắn đánh gãy!”
“Không! Chỉ đánh gãy tay của hắn thì không thể làm nguôi lửa giận của tôi, tôi muốn đem tứ chi của hắn, toàn bộ đánh gãy, để cho hắn từ nay về sau chỉ có thể làm một tên ăn mày!”
Lúc này ở trên mặt của Triệu Cường hiện rõ sự tàn nhẫn, sự tàn nhẫn này làm cho mấy nữ sinh có mặt tại đây đều nhịn không được sợ run cả người.
Tống Vũ Hân thoáng có chút lo lắng hỏi lại:
“Thế nhưng nếu chúng ta làm sự việc nghiêm trọng lên liệu có gây phiền phức gì hay không?”
“Sợ cái gì? Tôi nói cho Vũ Hân nghe, mọi người ở chỗ này đều có cha mẹ không giàu thì cũng có thế lực, cha mẹ của chúng ta đều là những người có máu mặt tại đất Giang Châu này. Tùy tiện vứt ít tiền, móc nối chút quan hệ, ha ha ha… Đừng nói là đem hắn đánh cho tàn phế, cho dù đánh chết hắn đi nữa thì có ai có thể đụng đến chúng ta?
“Khi tôi 16 tuổi, uống mấy cái chai bia sau đó lái xe đụng chết một lão già, cha tôi bỏ ra 2 triệu lo liệu mọi việc, không phải bây giờ tôi vẫn sống tốt đó sao? Chúng ta muốn tiền có tiền, muốn người có người, sợ cái gì?”
“Không sai, Triệu Cường tôi sẽ lái chiếc Audi của cha tôi đến để làm thanh thế chúng ta lớn thêm, đi thôi, đi tới khách sạn lớn Giang Châu nào.”
“Được!”
Triệu Cường nheo mắt lại, hai vệt ánh sáng lạnh lẽo như ẩn như hiện.
“Tên chó chết kia, tao nhất định phải để cho mày biết, đắc tội tao là lựa chọn sai lầm lớn nhất đời này của mày!”
Nói xong, khóe miệng của hắn nhịn không được nở một nụ cười giống như ma quỷ.
Toàn bộ xương cốt bị bóp vụn, không phải nổi đau có thể chịu nổi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...