Thần Y Phục Thù - Thiếu Chủ Quỷ Cốc
“Im ngay!”
Mục Y Nhân phẫn nộ đứng lên, cô dùng sức hung hăng tát lên mặt của Triệu Cường.
Triệu Cường bị đánh trước mặt mọi người, sắc mặt tối lại.
“Tiện nhân, tôi có lòng tốt khuyên nhủ cô, cô không cảm ơn thì thôi, còn đánh tôi, muốn chết à!”
Dứt lời, hắn liền định tát Mục Y Nhân.
Thân thể của Triệu Cường cao lớn, một bàn tay này nếu là đánh vào mặt của Mục Y Nhân, sưng lên là đều không thể tránh khỏi!
Mắt thấy Mục Y Nhân sắp bị đánh, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc xuất hiện một bàn tay dài vừa vặn bắt lấy cổ tay của Triệu Cường.
Triệu Cường sững sờ, chợt, sắc mặt âm lãnh gằn giọng:
“Nhóc con, không có chuyện của mày, đừng nhúng tay vào, nếu không tao giết chết mày!”
Sắc mặt Lăng Việt đạm mạc.
“Cô ấy là bạn của tôi, anh đánh người trước mặt của tôi hình như là không nể mặt tôi rồi?”
“Mặt mũi của mày? Mày có cái tư cách gì nói đến mặt mũi? Tao nói cho mày biết, bản thiếu gia là người thừa kế của tập đoàn Triệu thị Giang Châu, mày dám chọc tao, tao chỉ cần vài phút liền biến mày sống không nổi tại cái đất Giang Châu này!”
“Ồ?”
Cổ của Lăng Việt nghiêng một cái.
” Có việc anh chưa biết, lòng hiếu kỳ của tôi… rất nặng.”
Dứt lời, trong tay hắn hơi dùng lực một chút, một âm thanh vang giòn vang lên “Răng rắc”, cổ tay của Triệu Cường liền bị bóp gãy tại chỗ.
“A a a a — —!”
Triệu Cường bưng lấy cánh tay, hét thảm lên.
“Cánh tay của ta, cánh tay của ta gảy rồi!”
Mấy tên thiếu nữ thiếu nam khác, sắc mặt không khỏi có chút chấn kinh.
Lực tay có thể bóp gãy cánh tay của người khác, thủ đoạn của Lăng Việt có chút biến thái.
Bất quá, ở thời đại này cũng không phải là thời đại của lưu manh chỉ biết dựa vào sức mạnh.
“Mày dám đánh Triệu Cường, chúng ta sẽ không bỏ qua mày! Cha ta là khoa trưởng, cha của Tống Vũ Hân là Phó sở trưởng sở cảnh sát Thành Quan, tốt nhất mày nên quỳ xuống xin lỗi Triệu Cường, sau đó trả tiền thuốc men, nếu không làm như vậy, thì mày chờ chết đi!”
Lăng Việt cầm lấy khăn giấy trên bàn chà chà tay, sắc mặt lạnh nhạt gằn giọng:
“Tụi mày không cần mượn danh tiếng của bậc cha chú của tụi mày để uy hiếp tao. Ngày mai mười hai giờ trưa, ở tầng mười một khách sạn Giang Bắc dùng cơm, nếu muốn phiền phức thì đến đi!”
Dứt lời, hắn hướng về Mục Y Nhân khẽ gật đầu, cười nhạt nói:
“Mục tiểu thư, cám ơn bửa tối của cô, nếu tôi rảnh sẽ mời ăn cơm. Hẹn gặp lại!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...