Thần Y Phục Thù - Thiếu Chủ Quỷ Cốc

Ở bên này,Lăng Việt đang cùng ông nội của hắn ăn cơm trưa, hai người nói chuyện phiếm cả một buổi chiều, đến chạng vạng tối thì trở về Giang Châu.

Dựa theo sự căn dặn của ông nội, hắn đi tới khu chung cư nhỏ Kim Long Giang Châu.

Chú ba đang ở đây.

Bảo an nhìn thấy Rolls-Royce cũng không ngăn cản, trực tiếp cho vào.

“Lăng thiếu, ta đi lên với ngài sao?”

“Không cần, ta đi lên ngồi một lát không tốn bao nhiêu thời gian đâu.”

Lăng Việt mang theo hai rương lễ vật, đi tới phòng số 05.

Sau khi nhấn chuông cửa, người mở cửa lại là một thiếu nữ tuổi tác tương đương với Lăng Việt.

“Anh là ai?”


Thiếu nữ lông mày hơi nhíu lại, lúc này ở trong lòng của Lăng Việt lại nhịn không được thầm than một tiếng.

Năm năm trước đây, hai người là anh em chú bác còn từng cùng nhau đùa giỡn.

Năm năm sau, cảnh còn người mất, đối phương cũng không nhớ rõ mặt mũi của mình.

“Lăng Tuyết, tôi là Lăng Việt.”

“Lăng Việt? Anh là Lăng Việt? Anh còn sống?”

Trong nháy mắt, hai mắt của Lăng Tuyết trợn lên, dường như là thấy quỷ.

Chốc lát, ánh mắt của nàng lại khôi phục bình thường.

Ánh mặt của Lăng Việt rất nhạy cảm, có thể nhìn thấy trong ánh mắt nàng, ngoại trừ sự hiếu kỳ, còn có một chút khinh thường và chán ghét.

Hắn nhớ mang máng là năm năm trước đó, lúc Lăng gia đang ở thời đỉnh cao, trong ánh mắt của cô em họ này khi nhìn hắn, luôn luôn mang theo một tia cuồng nhiệt và hâm mộ.


Khi đó, nàng tựa như một cô bé nho nhỏ theo đuôi cả ngày đi theo phía sau hắn. Lăng Việt ca ca dễ thương, Lăng Việt ca ca đẹp trai a…

Có lẽ, điều có thể làm cho người thay đổi, chỉ có thời gian.

Lăng Việt gật gật đầu, thản nhiên nói:

“Tôi vừa trở về Giang Châu, ông nội bảo tôi đến thăm chú ba.”

“A… Anh vào đi.”

“Ừm!”

Lăng Việt vừa mới bước vào nhà, Lăng Tuyết liền từ trong tủ giày móc ra một đôi giày sạch sẽ, đang chuẩn bị mang ra, thì khóe mắt của nàng quét nhìn, liếc về bên cạnh còn có hai đôi giày cũ đã dùng qua, liền thả lại đôi giày sạch sẽ, đem giày cũ đưa cho Lăng Việt, nói:

“Giày bộ không nhiều lắm, anh tạm dùng đi. Dù sao anh vừa mới từ nông thôn trở về, giày cũ giày mới cũng giống nhau.”

Lông mày của Lăng Việt hơi nhíu một xíu, thở dài một tiếng nhưng cũng không nói thêm gì.

Người khác khinh ta, ta có thể giết người.

Người thân khinh ta, ta muốn như nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui