Bà ta run lên một cái, ánh mắt né tránh mà nói: “Không có… Không có ai, vợ chồng chúng tôi chỉ muốn thử rốt cuộc thần y có y thuật thần kỳ như vậy hay không! Chúng tôi không có ác ý!”
Lăng Việt nhẹ hừ một tiếng, bước về phía trước một bước, giày da vừa vặn giẫm lên một bàn tay của bà ta, hắn hơi dùng lực một chút, máu thịt lập tức bắt đầu mơ hồ.
“A — —!” Bà ta hét thảm lên.
“Tôi hỏi bà lần nữa, người nào phái bà tới!”
Chồng của người phụ nữ lập tức la lớn: “Đánh người! Đánh người! Cậu đánh vợ của tôi, tôi phải báo cảnh sát, phải báo….”
“Báo cái đầu mẹ mày!” Minh Thừa tiến lên giơ một chân đá bay ông ta, cái điện thoại màu xanh rơi xuống mặt đất, bị ông một chân giẫm thành mảnh vụn.
“Mẹ nó! Dám động thổ trên đầu Thái Tuế, mày không nhìn xem mình là thứ gì? Tiếp tục không thành thật khai báo thì tao đánh chết hai tụi mày.”
Những gì Minh Thừa nói, khiến hai vợ chồng này sợ đến mức run rẩy.
Phu nhân trung niên vội vàng cầu xin tha thứ: “Đừng... Đừng đánh chúng ta, chúng ta nói, chúng ta nói!”
“Là Dược đường ở đầu đường. Bọn hắn thấy các người làm ăn được, người nghèo được khám bệnh miễn phí, đã đoạt rất nhiều công việc kinh doanh của họ, vì vậy bọn họ đã cho vợ chồng chúng tôi 800 tệ, để chúng tôi diễn kịch làn hủy hoại thanh danh của các người! Nhất thời chúng tôi bị tiền làm mờ mắt, cầu xin các người. hãy tha thứ cho chúng tôi, woo woo woo…”
Khi bà ta nói xong, Lăng Việt mới rụt chân lại, người phụ nữ còn tưởng rằng Lăng Việt định thả họ ra, vội vàng cười dập đầu nói: “Cảm ơn thần y, cảm ơn thần….”
Lời còn chưa kịp nói xong, hắn đã đá bà ta sang bên đường đối diện, khi bà ta tiếp đất, thì đã bất tỉnh.
“Bà xã!”
Người đàn ông trung niên không khỏi kêu lên một tiếng, Minh Thừa cũng một quyền đấm ông ta, làm ông ta hôn mê bất tỉnh!
Tất cả mọi người không khỏi cùng nhau run lên, cảm thấy một trận sợ hãi trước sự hung hãn của Lăng Việt và Minh Thành.
Lăng Việt không thèm để ý chuyện này, chỉ khẽ quát lên một tiếng.
“Tú Nhi, mau gọi cảnh sát tới đây dọp dẹp sạch, Minh Thừa, đi theo ta.”
“Vâng.”
Con mắt của Minh Thừa liền phát ra ánh sáng. Anh ta thích nhất loại cảm giác đánh người này.
Hai người đi tới, mọi người vây quang xem, đám người lập tức nhường đường cho bọn họ, sợ cản bước bọn họ làm cho bọn họ không vui.
Lăng Việt mang theo Minh Thừa đi thẳng đến hiệu thuốc đầu đường.
Đây là một hiệu thuốc Đông Tây y kết hợp, mặt tiền cửa hàng rất lớn, bên trong có hơn chục dược sư bốc thuốc.
Cửa hàng rất hay bắt nạt khách hàng, ngoại trừ một số rất ít dược sĩ, hầu hết dược sĩ đều có vẻ mặt không kiên nhẫn. Như thể người bệnh không phải là khách của họ, mà chỉ là những người ăn xin đang chờ bố thí!
Lăng Việt chắp tay sau lưng đi vào hiệu thuốc, dược sư ngồi ở cửa đang nghịch điện thoại di động, thấy hai người bọn Lăng Việt đi vào, gã ta chỉ ngẩng đầu liếc nhìn một cái, liền lập tức cúi đầu tiếp nghịch điện thoại di động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...