Thần Y Phục Thù - Thiếu Chủ Quỷ Cốc
Trầm Vạn Thông không nói lời này còn tốt, vừa mở miệng thì lại làm cho ánh mắt của Lăng Việt lạnh hơn.
Dùng lực một chút, một tiếng “Răng rắc” vang giòn vang lên, Trâm
Vạn Thông hoàn toàn thắng đơ không còn chút động tĩnh nào.
Lăng Việt đem hắn vứt trên mặt đất, sau đó lấy ra một tấm khăn ướt chà chà tay.
Toàn bộ người trong khách sạn yên tĩnh như nước hồ, đến một cây kim rơi xuống đều có thể nghe được rõ ràng!
Tất cả mọi người ngay cả thở cũng đều cẩn thận, bọn họ nhìn chằm chằm vào thi thể ở
dưới chân của Lăng Việt.
Đây chính là một tên cao thủ Võ Thánh.
Một nhân vật cường đại như thế, một cao thủ đã vượt qua khỏi phạm vi nhận biết của nhân loại, vậy mà ở trước mặt của Lăng Việt đến một chiêu cũng tiếp không nổi!
Càng đáng sợ hơn chính là Trầm Vạn Thông xuất chiêu trước mà cũng không làm gì được Lăng Việt!
Thực lực gì mà khủng bố như vậy?
Lúc này thân thể của Từ Long run rẩy, ông ta co quắp ngồi dưới đất.
Cái bộ dáng ngông cuồng chó cậy nhà có chủ đã sớm biến mất không thấy đâu, thay vào đó là một mặt tuyệt vọng không cam lòng.
“Không thể nào! Không thể nào! Trầm huynh đệ là Võ Thánh, là Tây Bắc Vương! Làm
sao lại bị một thằng nhãi con nho nhỏ như ngươi giết chết được? Ta không tin! Ta không tin!”
Lăng Việt đem khăn ướt vứt bỏ, nhìn về phía Từ Long, ánh mắt của hắn một mảnh lạnh nhạt,
không có chút thương hại nào.
“Ta đã cho ông cơ hội! Vốn ông có thể làm Giang Châu Vương!”
Từ Long cắn chặt hàm răng.
“Làm Giang Châu Vương cho Quỷ Cốc các ngươi sao? Ta không có thèm! Ngươi bất quá chỉ là một tên tiện chủng mà thôi! Năm đó Hoa gia không có giết chết ngươi, để ngươi tiểu nhân đắc chí! Bây giờ ngươi trở lại Giang Châu, đến hại Từ gia của ta, ta dù có chết cũng sẽ không thuần phục dưới chân ngươi!”
“Hỗn xược!”
Minh Thừa quát một tiếng.
“Thiếu chủ nhà ta là người ông có thể nhục mạ
hay sao?”
Từ Long cười lạnh, chậm rãi đứng lên.
“Ta mắng đấy! Ngươi làm được gì ta? Dù sao ta đã đắc tội hắn, không phải là chỉ chết thôi sao? Dù sao trốn cũng không thoát, chẳng bằng mắng hắn vài câu cho hả giận!”
Lăng Việt gật gật đầu.
“Coi như ông có chút cốt khí.”
Sau đó, hắn lại nói tiếp.
“Nhưng cũng tiếc, ông không biết ông đang đối mặt với ai!”
Từ Long cười ha ha một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...