Thần Y Phục Thù - Thiếu Chủ Quỷ Cốc
Ánh mắt Lăng Việt híp lại, nhiệt độ cả căn phòng trong nháy mắt hạ xuống mấy độ!
Mấy người thư ký khác, lúc này bỗng không nhịn được, cùng nhau run nhẹ một cái.
Hắn tiến lên một bước nhấc chân lên trực tiếp đem cửa của nội sảnh đá văng ra ngoài.
“Oanh — —!”
Cùng lúc với một tiếng vang thật lớn, cửa lớn đã bị đá văng ra, Lăng Việt chỉ nhìn thoáng qua, một cỗ sát ý trong lòng hắn liền tràn ngập ra khắp căn phòng.
Mục Y Nhân đã say tới ngất ngư bắt đầu ngã trái ngã phải, còn mấy lão già vẫn còn tiếp tục mời rượu, liên tục lừa gạt, đưa đến hết chén này đến chén khác, mục đích chính là muốn Mục Y Nhân uống tới không biết trời đất!
Lại nhìn những lão già này, trong mắt lập lòe như là có thắp đèn bên trong, trông thật gian xảo đáng sợ.
Lăng Việt dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, sau khi Mục Y Nhân bị chuốc đến say mèm, những lão già này sẽ làm ra chuyện đê tiện như thế nào!
Hôm nay, nếu như không phải hắn đi vào, cuộc sống của Mục Y Nhân, nhấy định sẽ bị hủy hoại!
Mục Y Nhân cũng là tâm phúc trong lòng Lăng Việt, Mục Y Nhân bị hủy đi, lòng của Lăng Việt cũng liền bị hủy!
Lúc này Mục Y Nhân đã không phân biệt rõ được Đông Tây Nam Bắc, còn muốn cầm chén rượu lên uống, kết quả bị Lăng Việt tiến lên đoạt lấy.
“Không uống.”
Mục Y Nhân nhìn lấy Lăng Việt, không khỏi cười ngây ngốc một tiếng.
“A…? Lăng… Việt? Anh… Sao anh lại tới đây?”
“Nha đầu ngốc, đi ngủ một giấc đi!”
Lăng Việt hôn Mục Y Nhân một cái, sau đó vỗ nhẹ vào phía sau lưng cô một cái, Mục Y Nhân sau mấy giây liền té xỉu ở trong ngực hắn.
Mấy gã lão già kia sắc mặt lúc này hiện ra vẻ âm trầm.
“Uy! Tiểu tử ngươi từ chỗ nào chui ra vậy?”
“Chúng ta đem người chuốc say, cậu ở đâu chạy ra nhặt nhạnh chỗ tốt,?”
Lăng Việt lạnh lùng nhìn lướt qua mấy lão già, ôm lấy eo của Mục Y Nhân, ngồi tại chỗ mà lúc trước Mục Y Nhân đang ngồi.
“Vừa mới lúc nãy, người nào rót rượu chuốc nhiều nhất?”
Mấy người nhìn nhau,liền vỗ mạnh lên bàn một cái.
“Tiểu tử ngươi càn rỡ cái gì? Chúng ta rót rượu thế nào, làm gì đến phiên ngươi tra hỏi sao?”
“Đúng đấy, ngươi là cái thá gì?”
Âm thanh Lăng Việt lạnh lùng nói:
“Ta hỏi lại một lần cuối cùng, vừa mới lúc nãy, người nào rót rượu chuốc say nhiều nhất?”
Tên lão già Ngưu tổng có cái đầu hói, không thể nhẫn nại thêm nữa, lại vỗ lên bàn một cái.
” Tiểu tử, ngươi còn dám tỏ ra nguy hiểm đúng không? Ngươi có tin không ta giết chết ngươi?”
Lăng Việt không nhìn hắn nữa, hướng về Trương Văn Hách nhìn lướt qua.
“Đem hắn nhấn vào trong bồn cầu, dìm đến chết!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...