Thần Y Phục Thù - Thiếu Chủ Quỷ Cốc

Mục Y Nhân nhỏ giọng hỏi:

“Lăng Việt, chuyện gì xảy ra?”

Lăng Việt cười nhạt một tiếng.

“Không có việc gì. Buổi đấu giá bắt đầu rồi.”

Hắn vừa dứt lời, ở trên đài có một ông lão tuổi tác chừng sáu mươi tuổi đi lên, còn phía sau ông lão thì có mấy cô gái xinh đẹp rung động lòng người đi theo.

Ông lão kia đi lên đài cao, cười híp mắt hướng về mọi người cúi người cười nói:

“Nhận được sự giúp đỡ của các vị, tôi mới được hãnh diện tới tham gia buổi đấu giá từ thiện này. Tôi tên là Vu Cát, ở chỗ này cảm ơn mọi người vì sự nghiệp từ thiện của Giang Châu mà cống hiến một phần sức lực.”

Mọi người vỗ tay rầm rầm, Vu Cát cười cười, khoát khoát tay, ra hiệu mọi người im lặng.


“Buổi đấu giá lần này, đầu tiên phải cảm ơn sự tài trợ của tập đoàn Trần thị của Giang Châu chúng ta! Nếu như không có bọn họ buổi đấu giá cũng không diễn ra bình thường được, chớ đừng nói chi là cử hành tốt như vậy! Ở đây, ông già này muốn đơn độc cám ơn tập đoàn Trần thị, còn có thiếu gia Trần Lễ Thạch, Trần Thiếu đã bỏ chút thời gian của mình để tới tham gia buổi đấu giá lần này!”

Trần Lễ Thạch một mặt rắm thối đứng lên, hai tay đặt sau lưng, hướng về Vu Cát ngẩng đầu cười nói:

“Vu lão quá khách khí! Tập đoànTrần thị thân là một thành viên của Giang Châu, tự nhiên là để tâm đến dân chúng của Giang Châu. Huống chi tổ tiên của Trần gia cũng luôn luôn dạy bảo chúng tôi rằng phải giúp đỡ người khác! Cho nên sự nghiệp từ thiện này, Trần gia chúng tôi chắc chắn là người đi đầu không nhường cho người khác!”

Dứt lời, hội trường vang lên một tràn tiếng vỗ tay như sấm!

“Tốt!”

“Trần thiếu nói quá hay rồi! Quả nhiên không hổ là con cháu của Trần gia, rất có phong cách quý phái!”

Những giọng nói nịnh not liên tiếp vang lên không kém những tiếng vỗ tay, Mục Y Nhân nghe thấy những lời này thì nhíu mày.

“Buồn nôn!”


Tú Nhi hé miệng cười một tiếng.

“Người phàm đều thích như thế này phải không? Xu thế của bọn họ chính là thích thổi phồng với phụ họa. Tôi đi theo bên cạnh của Thiếu chủ nhiều năm, gặp những chuyện như thế này rất nhiều rồi.”

Mục Y Nhân lắc đầu.

“Những người này đều là tiểu nhân, cô phải nhắc nhở công tử nhà cô, đừng có qua lại với bọn chúng.”

“Mục tiểu thư yên tâm, ánh mắt của Thiếu chủ nhà tôi cao hơn đầu, những người này có muốn làm chó của Thiếu chủ nhà tôi, Thiếu chủ nhà tôi còn chướng mắt bọn họ đây này!”

Trải qua một trận thổi phồng, Trần Lễ Thạch một mặt ý cười dâng trào, có thể nghĩ rằng sau chuyện này, cổ phiếu của Trần gia tất nhiên sẽ lại tăng lên không ít!

Số tiền này so với số tiền mà bọn họ tài trợ cho buổi đấu giá từ thiện còn phải nhiều hơn mấy lần!

Trọng yếu nhất chính là, danh tiếng của Trần Lễ Thạch chắc chắn lại tăng lên một tầng nữa!

Lúc này, Vu Cát mới bắt đầu tiến vào chủ đề chính!

“Xuất phát từ tính đảm bảo an toàn, những món đồ được đấu giá hôm nay sẽ được để tại ngân hàng Giang Châu. Sau khi mọi người đấu giá thành công, thì có thể mang theo công chứng do phòng đấu giá làm đi ngân hàng nhận lấy đồ của mình. Cứ như vậy thì sẽ miễn cho một số người không có lòng tốt để mắt tới! Hi vọng mọi người thông cảm. Sau đây, chúng ta liền bắt đầu tiến hành đấu giá.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui