Tiếp đó cậu ta bỏ qua mọi người một bên, chậm rãi đi đến bên người Mục Y Nhân.
“Mục tiểu thư, thật sự là trùng hợp, nghĩ không ra cô cũng tới buổi đấu giá này.”
Mục Y Nhân tức giận nói:
“Tôi tới hay không, mắc mớ gì tới anh? Quản tốt chính anh là được!”
Ánh mắt của Trần Lễ Thạch híp lại, trong mắt ẩn chứa hai đạo sát ý, nhưng trên mặt của cậu ta che dấu rất kỹ, nhanh chóng hiên lên một nụ cười, nói:
“Tính tình của Mục tiểu thư vẫn là như xưa! Nhưng mà tất cả mọi người là người làm ăn, hòa khí sinh tài mà thôi, Mục tiểu thư cũng không cần thái độ với tôi như thế.”
“Tôi cũng không có ý gì tính tình của tôi xưa nay đã như vậy, tôi đã không thích nói chuyện với người nào, thì liền không muốn nói chuyện với người đó, nếu như nghe người đó nói thì liền mắc ói! Cho nên mời Trần thiếu mau chóng rời đi, đừng để tôi cảm thấy không thoải mái!”
“Cô— —!”
Ánh mắt của Trần Lễ Thạch đột nhiên nhíu lại, sát cơ tóe hiện.
Nhưng là sau đó hắn liền lạnh lùng hừ một tiếng.
“Mục Y Nhân, cô cứ việc ra vẻ đi sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ cho cô biết, Trần Lễ Thạch tôi không phải người mà cô có thể tuỳ tiện trêu chọc! Hừ!”
Nói xong, hắn quay người rời đi. Ngay lập tức các ông chủ thấy có cơ hội để lợi dụng được, không nói hai lời lập tức tiến lên, bộ dạng ân cần.
“Trần thiếu, ngài ngồi chỗ này đi, vị trí này cũng coi như không tệ.”
“Trần thiếu, ngài ngồi tại chỗ này của tôi đi, tôi sẽ mang một chút trà ngon, đợi chút nữa để thư ký pha trà cho ngài thưởng thức nha.”
…
Đối mặt với những lời mời thịnh tình của mọi người, Trần Lễ Thạch chỉ là cười nhạt một tiếng.
“Các vị, thôi được rồi, bản thiếu đã có chỗ ngồi!”
“Ồ?”
Mọi người nghi hoặc không hiểu.
“Trần thiếu, mấy vị trí ở phía trước đã bị chúng tôi chọn sao ngài ngôi được?”
“Ha ha ha….”
Trần Lễ Thạch cười ngạo nghễ, một tay chắp sau lưng, chỉ về phía một loạt chỗ ngồi hàng thứ nhất, nói:
“Ầy, chỗ ngồi của bản thiếu chính là chỗ này!”
“Hít hà!”
Mọi người nhịn không được cùng nhau hít sâu một hơi, từng người trợn to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Lễ Thạch, hỏi:
“Trần thiếu, chẳng lẽ vốn lưu động của ngài hiện tại, đã đạt đến 1.5 tỷ rồi sao?”
Trần Lễ Thạch cười ha ha.
“À chuyện này thật không có khoa trương như vậy! 1.5 tỷ thì bản thiếu không có, nhưng mà mấy trăm triệu, thì tôi có. Còn việc bản thiếu có thể ngồi ở hàng thứ nhất nguyên nhân chủ yếu là bởi vì lần đấu giá này, Trần gia chúng tôi là nhà tài trợ cho nên được tặng cho hai chỗ ngồi.”
Mọi người nghe nói lời ấy, sự kinh ngạc đã dần biến mất nhưng cũng không nhịn được mà tán dương:
“Không hổ là Trần gia, tài lực hùng hậu, đến buổi đấu giá từ thiện cũng có thể tài trợ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...