Thần Y Phù Sư - Tà Quân Sủng Tận Trời


"Đây là lý do của ta.

” Khúc Khuynh Mặc trực tiếp nói rồi đưa ngón tay bị cụt lên.

Triệu Ngọc Thành liếc mắt nhìn, thú vị nơi đáy mắt lập tức cao hơn, hắn ta tươi cười nhợt nhạt nhìn Khúc Khuynh Mặc.

Thành chủ bên cạnh cùng một Thanh Y Vệ khác đồng thời biến sắc.

"Há có lý do này! Đây là chữ viết của ai, dám uy hiếp dân chúng Lâm Thành ta trước mặt thành chủ!” Thành chủ Lâm Thành bừng bừng giận dữ.

"Thứ đó là một gia đinh đưa tới đây.

” Khúc Khuynh Mặc nhẹ giọng trả lời.

"Người đâu! Mau mang người đến, ta muốn xem, ai dám sinh sự trước mắt ta!”
Khúc Khuynh Mặc khom người khuyên can trước khi thủ vệ lĩnh mệnh rời đi, "Thành chủ đại nhân, người này nói là muốn ta đến đó trong vòng một khắc, nếu tới chậm chỉ sợ không kịp, ai cùng ta đi là có thể biết, chỉ mong thành chủ đại nhân cùng thế tử đại nhân có thể châm chước thứ tội.



“Cái này! ” Thành chủ cũng hiểu đạo lý này, nhìn về phía Triệu Ngọc Thành.

"Thanh cô nương lo lắng cho bằng hữu, tại hạ có thể lý kỳ được, chẳng qua quy củ này của ta cũng hy vọng cô nương hiểu.

” Triệu Ngọc Thành khẽ cười, trong mắt vẫn có ý nghiền ngẫm như cũ, nếu trong tay hắn ta có thể cầm quạt, thì chính là một công tử mặt cười đầy sống động tựa như từ trong bức họa bước ra.

"Thế tử.

” Thanh Y Vệ bên cạnh gọi một tiếng, "Vị cô nương này không chỉ biết y thuật, mà còn là tu vi Ngưng Khí bát kỳ, nếu có thể! "
Triệu Ngọc Thành giơ tay lên, cắt đứt lời nói của người này.

"Nhưng mà! ” Hắn ta nâng cao âm điệu, "Nếu ta thật sự không cho ngươi đi, hoặc là phế đi tư cách của ngươi, điều này có vẻ không có nhân tình, không biết Thanh cô nương có phương pháp nào vẹn cả đôi đường hay không?”
Vẹn cả đôi đường?
Người xung quanh nghe được thì hai mặt nhìn nhau, không hiểu Triệu Ngọc Thành có tính toán gì.

Sắc mặt Khúc Khuynh Mặc không thay đổi, ánh mắt hơi thu liễm lại.



"Thế tử nói phải.

” Nàng nhẹ giọng trả lời.

"Thanh Mạt cho rằng điều quan trọng của tỷ thí chung cuộc lần này chính là thực lực, thực lực của ai mạnh thì đều có tư cách tiến vào Thanh Y Vệ.

Một khi đã như vậy, không bằng ta trực tiếp khiêu chiến tất cả ứng cử viên Lâm Thành lần này, thắng, thì cũng chứng minh thực lực của ta đủ để gia nhập Thanh Y Vệ, thế tử nghĩ sao?”
Nàng vừa dứt lời, bên cạnh vang lên một trận hút khí.

Ứng cử viên lần này có hơn hai mươi người, tuy rằng thực lực đều ở Ngưng Khí tam kỳ, cá nhân hoặc mấy người cùng nhau đấu đều không phải là đối thủ của Khúc Khuynh Mặc, nhưng nếu hai mươi người cùng nhau lên, vậy thì lại là chuyện khác!
Huống chi, ý trên huyết thư muốn Khúc Khuynh Mặc nhất định phải chạy tới trong vòng một khắc, mà từ nơi này chạy tới Phố Tây, ít nhất phải mất thời gian nửa khắc!
Điều đó có nghĩa là nàng phải đi ngay trong vòng nửa khắc! Không, nãy đến giờ đã lãng phí rất nhiều thời gian, nàng phải giành chiến thắng trong thời gian ngắn hơn để thắng cuộc tỷ thí này mới được!
Trong suy nghĩ của người khác, đây quả thực chính là cơ hội lớn!
“Rất có khí phách, nếu đó là Thanh cô nương quyết định, vậy thì cứ như vậy mà làm đi!” Triệu Ngọc Thành dùng vỗ tay, phảng phất như chỉ đang chờ Khúc Khuynh Mặc nói ra lời này.

"Chỉ cần ngươi có thể thắng toàn bộ người tại đây, lần này ngươi hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất, chuyện rời đi sớm, người khác cũng không có gì để nói! Nếu những Thanh Y Vệ khác truy cứu, bản thế tử thay ngươi đánh!”
Trong lòng Khúc Khuynh Mặc biết người này chỉ sợ không loạn, càng loạn hắn lại càng thấy thú vị.

Nhưng trên mặt vẫn cảm tạ, chấp nhận ân tình này của hắn.

"Đa tạ thế tử thành toàn.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui