Thần Y Phù Sư - Tà Quân Sủng Tận Trời


Lâu Quân Độ liếc nàng một cái, giống như đang nhìn một đứa ngốc: "Thứ này chỉ theo người khác.


Khúc Khuynh Mặc: "! "
Được rồi, nàng bị khinh bỉ cũng không chỉ là lần này, quay lại cho thuốc của hắn đắng thêm chút là tốt rồi, thuốc đắng dã tật!
Trong đầu Khúc Khuynh Mặc hiện lên những ý nghĩ này, cảm thấy phương pháp này rất tốt nên yên lặng ghi nhớ, sau đó hăng hái tiếp tục nói: "Thứ này chỉ theo người, là khi nhìn thấy người đến gần nó liền đi theo, hay cần có cái gì làm vật dẫn mới có thể đi theo?”
"Trong vàng có thả bột bài tiết của nó.

"
Khúc Khuynh Mặc đã hiểu ra trong nháy mắt, con ngươi lại sáng lên, "Nói cách khác, thứ nó theo thật ra là phân của nó?” Dường như nàng vừa nghĩ ra ý tưởng tuyệt vời!
Lâu Quân Độ vẫn luôn duy trì thái độ lãnh đạm, hắn nhắm mắt tiếp tục dưỡng thần.


Khúc Khuynh Mặc cũng không quấy rầy, lặng lẽ chuyển hai thùng kim linh tệ đến phòng mình, sau đó cầm một miếng vải sạch sẽ lau tất cả kim linh tệ bên trong một lần, không lâu sau, trên tấm vải có không ít bột màu trắng.

Nàng cẩn thận thu thập, chuẩn bị để tối nay làm việc!
Vừa đúng lúc y đồng nấu thuốc xong đưa đến phòng nàng.

Khúc Khuynh Mặc thật sự đã thêm vài vị thuốc đắng vào trong, xong rồi mới bưng đến phòng bên cạnh.

Trong phòng, Lâu Quân Độ vẫn duy trì tư thế lúc trước, nghe được tiếng động, hắn không kiên nhẫn mở mắt ra.

“Lâu công tử, tới giờ uống thuốc rồi!” Khúc Khuynh Mặc cười hì hì, bưng chén thuốc đen sì qua.

Lâu Quân Độ theo bản năng nhíu mày, còn chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi đắng nồng trong đó.

Hắn quay đầu và liếc nhìn nàng một cái thật sâu.

Đột nhiên Khúc Khuynh Mặc chột dạ nhưng nàng kiên trì to gan đẩy thuốc qua.

"Thuốc đắng dã tật, huynh đã nói cho ta thời gian ba tháng, vậy thì ba tháng này huynh phải tích cực phối hợp trị liệu, nếu không, chính là không công bằng với ta! Nếu ta không chữa khỏi cho huynh vậy thì ta sẽ chết!”
Lâu Quân Độ nhìn nàng một hồi lâu, trong lúc đầu óc Khúc Khuynh Mặc không ngừng lặp đi lặp lại hỏi thiên hỏi địa có phải đã bị phát hiện hay không, hắn đột nhiên tiếp nhận chén thuốc, ngửa đầu uống sạch!
Khúc Khuynh Mặc sửng sốt, lập tức nhìn hắn đầy chờ mong.


Trong đầu đã nghĩ ra vô số thứ, như là đối phương bị đắng đến nhíu mày hoặc là nhổ thuốc ra.

Nhưng mà, Lâu Quân Độ giống như uống một chén nước đun sôi để nguội, sắc mặt không thay đổi, lông mày cũng không nhíu lấy một cái.

Khúc Khuynh Mặc ngẩn ra lần nữa, trong lòng thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi: "Cái kia, huynh không cảm thấy đắng sao?”
"Đắng thì ta có thể không uống?” Đối phương hỏi ngược lại.

“! ”
Tất nhiên, không thể vì đắng mà không uống thuốc!
Vết thương này của hắn vốn là khó giải quyết, dùng thuốc này cũng chỉ là tạm thời ổn định thương thế, không để chuyển biến xấu đi mà thôi.

Nếu không uống thuốc, xét theo tính tình bất thường của Lâu Quân Độ cứ để mặc cho thương thế của mình xấu đi, chưa nói trong vòng ba tháng có thể chữa khỏi vết thương, mà trong vòng ba tháng không để cho hắn chết thẳng cẳng cũng đã coi như là y thuật cao siêu!
Cuối cùng, Khúc Khuynh Mặc đành phải ủ rũ quay về phòng mình, một bên khắc phù văn, chế ra bộc phá phù, một bên chờ đợi trời tối.


Chờ đến lúc Khúc Khuynh Mặc chế xong vài tấm phù, màn đêm cũng đã thâm trầm như nàng mong muốn.

! !
Ngày hôm sau, Khúc Khuynh Mặc dậy sớm, trước tiên đi đưa thuốc cho Lâu Quân Độ xong, lúc này mới chậm rãi đi về phía phủ thành chủ.

Tỷ thí chung cuộc bầu cử tân binh gia nhập Thanh Y Vệ, cử hành ở trong luyện võ trường của phủ thành chủ.

Khi Khúc Khuynh Mặc đến, đại đa số người nắm giữ thẻ bài ứng cử viên đã sớm chờ đợi nơi đó.

Nàng giao thẻ bài ứng cử viên rồi tiến vào trong giữa sân, đang tìm một chỗ yên tĩnh mà đợi thì có giọng nói đột nhiên truyền đến: "Khuynh Mặc, sao ngươi lại tới đây!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui