Nội thương của hắn cực kỳ nặng, nội tạng đều tổn thương, cho dù là y thuật của Khúc Khuynh Mặc cũng không dám khinh thường, hơn nữa thuốc trong tay không đủ, giờ phút này chỉ có thể ổn định, không cách nào trị.
Chờ tất cả xong xuôi, Khúc Khuynh Mặc cũng mệt đến thiếu chút nữa nội thương phát tác, nàng nằm ở một bên thở hổn hển.
"A a, hiện tại ta có chút lo lắng, trong vòng ba tháng có thể chữa khỏi cho huynh hay không.
” Nàng mỉm cười, đột nhiên nhớ tới mình còn chưa biết tên của hắn, nàng quay đầu hỏi: "Đúng rồi, ta tên là Khúc Khuynh Mặc, lúc ở bên ngoài trực tiếp gọi ta là Khuynh Mặc là được rồi.
"
Vẻ mặt Lâu Quân Độ mệt mỏi, môi hắn giật giật: "Lâu Quân Độ.
”
“Họ Lâu sao? Hình như ta chưa từng nghe nói qua đại gia tộc hay đại nhân vật nào mang họ này?”
Khúc Khuynh Mặc đoán không ra thân phận của Lâu Quân Độ, mà nàng cũng lười đoán, chỉ cười hỏi qua loa rồi nhắm mắt lại chuẩn bị sẵn sàng nghỉ ngơi.
Nhưng người bên cạnh lúc này đột nhiên nói, "Không phải là họ phản bội ta.
”
"Ồ?” Khúc Khuynh Mặc nâng mí mắt lên, cho rằng mình xuất hiện ảo thính, không hiểu câu nói không đầu không đuôi của hắn.
Lâu Quân Độ không có tính toán muốn giải thích, hắn đã sớm nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị hôn mê.
Không phải họ phản bội ta?
Có phải điều lúc nãy nàng nói đến không?
Khúc Khuynh Mặc nghĩ, đầu óc chợt hiện lên một đạo linh quang, bỗng nhiên hiểu được ý tứ của lời này!
Hắn đang giải thích, trước đó nàng suy đoán đã nói qua, "Huynh đệ tốt hoặc là người thân của hắn đột nhiên phản bội đâm hắn một đao, bọn họ không phản bội, đó chính là nói! ”
“Hừm!” Thật vất vả trở thành thần thám một lần lại đoán sai, may mà lúc trước Lâu Quân Độ giữ được bình tĩnh, không tức giận giết chết nàng.
Nàng thề, sau này sẽ không bao giờ đoán lung tung về chuyện của người khác nữa!
Khúc Khuynh Mặc mơ hồ nghĩ ngợi, rất nhanh cũng ngủ thiếp đi.
Cũng không biết ngủ bao lâu, chờ nàng mở mắt ra thì lỗ hổng lộ ra bầu trời nhỏ trên đỉnh hang động đã là đêm khuya, trên đó lóe ra mấy ngôi sao, ở trong bầu trời đêm đen tối vô cùng xinh đẹp.
Khúc Khuynh Mặc nhìn si ngốc một lát, nàng quay đầu lại chỉ thấy Lâu Quân Độ cũng đang nhìn bầu trời kia, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ là nét mặt càng lúc càng lạnh lùng.
Nàng nhìn hắn như vậy không thể không nhẹ nhàng kêu lên: "Này, huynh không ngủ sao?” Lâu Quân Độ không trả lời, ngay cả ánh mắt cũng không ném cho nàng một cái, hắn vẫn duy trì khí chất cao lãnh của bản thân.
Khúc Khuynh Mặc sờ sờ mũi, nàng cảm thấy không mấy thú vị.
Ngủ qua một giấc nên tinh thần cũng tốt, nàng không để ý tới Lâu Quân Độ, bản thân khoanh chân ngồi dậy, lấy ra đan dược mà Lâu Quân Độ đưa cho để nghiên cứu một hồi, nàng xác định chỉ là linh đan trị liệu nội thương thì đã lấy ném vào miệng.
Dược lực hoà tan trong cơ thể, hình thành linh lực ôn hòa đi khắp tứ chi bách hài của nàng, chậm rãi chữa trị thương thế trong cơ thể.
Linh lực vận chuyển mấy vòng, chờ nàng mở mắt ra thì thương thế đã khỏi hẳn, trong cơ thể vốn hao hết linh lực, cũng khôi phục viên mãn!
Đây có phải là hiệu quả của việc dùng linh đan hay không?
Khúc Khuynh Mặc kinh ngạc một chút, đây là lần đầu tiên nàng dùng đan dược, đối với linh đan lại có nhận thức mới.
Đôi mắt của nàng sáng lên, quay sang nhìn người đang ngồi bên cạnh nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...