Thần Y Phù Sư - Tà Quân Sủng Tận Trời


15 năm sau.

“Ngươi muốn giết ta sao?” Một tiếng kinh hô đột nhiên vang lên trong rừng núi.

Khúc Khuynh Mặc nhìn thiếu nữ áo vàng đột nhiên ngăn cản đường đi của nàng, sắc mặt hoảng hốt liếc nhìn khắp nơi, giống như con thỏ trắng bị làm cho kinh hãi.

“Ngươi có thể vào top năm ứng cử viên Thanh Y Vệ, vậy nên phải nhận hậu quả này!” Đại tiểu thư Phương gia, Phương Duyệt Dung nghe ra trong lời nói của nàng có sự hoảng sợ, cho nên cao ngạo khẽ hạ cằm xuống, trong ánh mắt thu thủy lộ ra vài phần khinh thường.

Khúc Khuynh Mặc nghe vậy, lập tức biểu hiện ra sự kinh hãi: "Nhưng đó cũng không phải do ta nguyện ý, bảng xếp hạng ứng cử viên! A.


Giọng nói dừng lại đột ngột, nàng mở to đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước.


Vốn dĩ thiếu nữ áo vàng đứng đối diện nàng, nhưng không biết từ khi nào đã đến gần, chủy thủ sắc bén trong tay đâm sâu vào trong lòng nàng!
"Muốn trách thì trách ngươi có tên ở bảng danh sách! Nếu dựa vào thân phận y đồng ti tiện của ngươi mà cũng được chọn vào Thanh Y Vệ, chẳng phải làm ô uế mắt người khác sao? Hừ, cũng không nhìn lại mình xem, Thanh Y Vệ là tinh nhuệ của quốc gia, làm sao ngươi có thể vào được!” Phương Duyệt Dung lạnh lùng hừ một tiếng, tay đã rút chủy thủ ra.

Máu tươi bắn lên, thân thể Khúc Khuynh Mặc lắc lư, ánh mắt vẫn mở to, dường như chết không nhắm mắt.

"Đại tiểu thư, cứ giết nàng ta như vậy, nếu người trong y quán truy cứu! " Nha hoàn đứng bên cạnh có vẻ lo lắng, lên tiếng muốn nhắc nhở tiểu thư nhà mình.

Tuy Khúc Khuynh Mặc chỉ là một y đồng, nhưng y thuật của nàng rất tốt, lại làm y đồng trong y quán dưới danh nghĩa thành chủ Lâm Thành.

Nếu thật sự truy cứu, cho dù Phương Duyệt Dung là đại tiểu thư Phương gia ở Lâm Thành thì cũng không dễ dàng lý giải.

“Vậy thì như thế nào, chỉ dựa vào việc y quán của bọn họ mới luyện đến tầng thứ năm mà cũng dám thách thức Phương gia chúng ta sao?” Phương Duyệt Dung khinh thường đá vào "thi thể” trên mặt đất ra ngoài!
"Cho dù có thêm mười năm tu luyện như vậy, nhà chúng ta cũng sẽ không hề sợ hãi! Hơn nữa, chờ ta vào Thanh Y Vệ, đừng nói y quán, ngay cả thành chủ Lâm Thành thấy ta cũng phải khách khí!” Nàng ta nói, dường như đã nhìn thấy con đường rộng lớn khang trang trong tương lai của mình, nhịn không được cười to.


Thanh Y Vệ, ở vương triều Đại Chu có địa vị cực cao!
Chưa nói đến thống lĩnh cấp cao nhất mà chỉ là vệ sĩ Thanh Y Vệ bình thường thì cũng được người ta kính trọng và hâm mộ hơn là cửu khanh đại thần trong triều.

Sự tôn kính này xuất phát từ thực lực, hâm mộ thì đến từ tài nguyên tu luyện mà Thanh Y Vệ có được.

Ở thế giới cường giả là chính, dựa vào linh lực làm cơ sở, nếu như có được nhiều tài nguyên tu luyện tốt hơn thì cũng đồng nghĩa với việc công thành danh toại!
“Về thôi, người này cứ để lại nơi đây cho dã thú ăn!” Phương Duyệt Dung ngừng cười, nàng ta ngạo nghễ liếc mắt nhìn thi thể trên mặt đất, sau đó đắc ý xoay người rời đi.

"Vâng.

” Nha hoàn đáp lời rồi đuổi theo tiểu thư nhà mình.

Hai người đều không phát hiện ra, ngay khi các nàng xoay người rời đi, trên cánh tay "thi thể” đột nhiên hiện lên một chiếc phù văn màu vàng nhạt, tiếp theo, càng ngày càng nhiều phù văn xuất hiện dưới da, từ giữa ngón tay đã lan đầy toàn thân.

Khi nét bút cuối cùng hoàn thành, phù văn lóe lên một lần nữa rồi ẩn dưới làn da.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận