Thần Y Phù Sư - Tà Quân Sủng Tận Trời


Ngưng Khí thất kỳ mà mới mười lăm tuổi, ở Lâm Thành cũng rất hiếm khi có thiên tài như thế!
Ba năm trước, Phương gia cũng từng có người tu đến Ngưng Khí thất kỳ khi mới mười lăm tuổi, vị kia vừa xuất hiện đã khiến Phương gia nhảy vọt thành một trong ba thế lực lớn ở Lâm Thành!
Và bây giờ! Trong mắt Phương Đại quản gia lại càng nồng đậm sát ý, mũi kiếm khẽ động tập trung tất cả linh lực ở đó, ông ta đột nhiên vung xuống.

Linh lực loé lên, giống như ánh sáng trên thanh kiếm kéo dài đến mũi kiếm, lập tức bổ tới trước mặt Khúc Khuynh Mặc!
Khúc Khuynh Mặc sợ hãi nhảy dựng lên, không biết từ khi nào trong ngón tay đã kẹp lấy một tấm bùa chú, dường như theo bản năng vung về phía trước!
“Linh phù!” Phương Đại quản gia kinh ngạc hô lên lần thứ hai, vội vàng muốn thu tay lại nhưng linh lực của mũi kiếm đã chạm vào vòng phòng ngự bằng linh phù của đối phương, trên tay nặng trĩu xuống, dường như linh lực bị hút qua.


Phương Đại quản gia hoảng sợ, vung tay muốn thu hồi trường kiếm, ông ta ngẩng đầu lên chỉ thấy Khúc Khuynh Mặc đã lui ra, giữa các ngón tay còn kẹp một tấm bùa chú khác!
"Ngươi! "
Không đợi ông ta nói xong, khúc Khuynh Mặc đã kẹp chặt tấm bùa chú trong tay ném tới.

“Ầm ầm!” Một tiếng nổ lớn vang lên, giữa rừng nổi lên bụi bặm bốn phía, nơi Phương Đại quản gia đứng đã trở thành một cái hố sâu, mà người ở đáy hố cả người cả người đen nhánh, trước ngực đều là máu thịt, tay cầm kiếm cũng bị nổ tung, máu tươi chảy ngang qua chân tay.

Nhưng ông ta vẫn còn sống, trợn to mắt nhìn chằm chằm vào nàng cố gắng nói từng từ một: "Ngươi, ngươi là ai ! Như thế nào, sao! "
"Ta sao, chỉ là y đồng Thanh Mạt.

” Khúc Khuynh Mặc khẽ nhướng mày nhìn người dưới đáy hố, nàng không bị bộ dáng kinh khủng ghê tởm của ông ta dọa sợ mà ngược lại còn lộ ra tiếng cười khanh khách.

"Ngươi, ngươi, không! ” Phương Đại quản gia nói vài câu mà cũng không có cách nào phun ra một cách hoàn chỉnh, ánh mắt còn trừng to hơn.


"Đại quản gia yên tâm, ta sẽ chôn cất ông thật tốt, về phần Phương gia! ” Tươi cười trên mặt Khúc Khuynh Mặc hơi sâu, đầu ngón tay lấy ra linh lực lướt qua trong hố, "Nếu bọn họ dám đến, ta cũng sẽ tiếp đãi cẩn thận.

” Phương Đại quản gia trợn to hai mắt, linh lực xẹt qua cổ ông ta, đầu bị nổ đến đen thui bỗng nhiên rơi xuống.

"Cửu kỳ, cũng chỉ là như thế sao.

” Khúc Khuynh Mặc nhìn người mất đi hơi thở ở đáy hố, nàng vỗ tay đứng lên, sắc mặt thoải mái xoay người, khi tầm nhìn chạm vào phía trước thì sắc mặt đột nhiên biến đổi!
Trong rừng núi yên tĩnh rộng lớn, dưới gốc cây cách Khúc Khuynh Mặc mấy thước, một nam nhân trung niên mặc áo bào màu đen, sắc mặt ảm đạm đứng ở đó, con ngươi không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, giống như thợ săn đang chuẩn bị săn bắn.

Cả người Khúc Khuynh Mặc cứng đờ, trong lòng nổi lên ý nghĩ chạy trốn, nhưng trong nháy mắt lại dập tắt tất cả.


Trên người này không lộ ra dấu vết của linh khí, cho nên nàng cũng không thể biết được sức mạnh linh lực như thế nào, nhưng với khả năng ông ta có thể đứng ở đây mà không gây ra tiếng động nào thì chắc hẳn thực lực cũng không kém, thậm chí rất có khả năng mạnh hơn nàng!
Quan trọng hơn, ông ta đã ở đây nhìn lâu như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?
Kinh ngạc chỉ trong nháy mắt, Khúc Khuynh Mặc nhanh chóng thay đổi sang bộ dáng sợ hãi, hoảng hốt nhìn vào trong hố, sau đó lại nhìn người xa lạ dưới gốc cây, giọng nói có chút run rẩy, giống như là muốn cố gắng giữ bình tĩnh: "Chuyện này, vị đại thúc! Không biết tôi có thể giúp gì cho người?” Nam nhân mặc áo choàng đen không nói gì mà chỉ nhìn nàng sâu sắc, giống như nhìn thấy bông hoa trên khuôn mặt nàng.

Mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng, Khúc Khuynh Mặc thấy ông ta vẫn không có ý trả lời, sắc mặt xấu hổ nở nụ cười: "Nếu như đại thúc không có việc gì, vậy tại hạ cáo từ trước! "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận