Thấy cảnh tượng này, những người nhà họ Dương bên kia hít thở nhanh hơn.
Toàn bộ người bên đó đều bất giác mà lui về sau.
Lâm thần y rốt cuộc đang muốn làm gì? Không lẽ là….định ra tay ở đây luôn? Sắc mặt mọi người trở nên nghiêm túc.
Nhìn số người đông đúc đằng sau Lâm thần y, tim họ run rấy từng đợt.
Bởi vì nghe điện thoại vội quá, thời gian không đủ, Bát Gia cũng mới tập hợp được một đoàn người đến đây gấp.
Vốn tưởng số người này là đủ rồi.
Nhưng khi nhìn thấy số lượng bên Phan Lâm, họ mới ý thức được tình hình nghiêm trọng đến mức nào.
Sắc mặt Bát Gia rất khó coi, lập tức thấp giọng nói: “Lâm thần y, cậu muốn thừa cơ sao?”
“Không phải tôi nói rồi sao? Tôi không quan tâm người khác thấy thế nào! Huốn hồ, giữa chúng ta còn cần tình nghĩa gì hay sao? Từ bây giời, Dương Hoa tôi quyết phải sống chết với nhà họ Dương các người!”
Phan Lâm bình tĩnh nói.
Bát Gia trầm mặc, nắm chặt nắm đấm.
Rất nhiều người nhà họ Dương bây giờ đang căng thẳng vô cùng.
Nhưng đúng lúc này, Dịch Quế Lâm lại đứng ra.
“chủ tịch Lâm, chúng ta giết hết chúng đi, nói có ích gì? Mục dích của chúng ta là nhà họ Dương! Mà không phải họ, so với việc giết hết chúng, không bằng giao dịch với chúng đi!”
Dịch Quế Lâm nói.
“Giao dịch? Giao dịch gì?”
Phan Lâm nghiêng đầu nhìn ông ta.
Dịch Quế Lâm bước lên phía trước.
“Bát Gia! Nếu như các người muốn sống, thì chỉ cần ngoan ngoãn trả lời chúng tôi, thì có thể đi!”
Dịch Quế Lâm trầm giọng quát.
“Không ngờ, Bát Gia tôi đây cũng có ngày phải chịu nhục nhã thế này!”
Bát Gia tức quá hoá cười, nhưng vẫn còn lí trí, hừ một tiếng: “Nói đi, các người muốn hỏi gì?”
“Gia chủ nhà họ Dương các người…rốt cuộc đang ở đâu?”
Dịch Quế Lâm lạnh lùng hỏi.
Câu này vừa dứt, người nhà họ Dương đều cứng đờ người, chấn động nhìn Dịch Quế Lâm.
Không thể không nói, vấn đề này khó khăn tột cùng.
Nhà họ Dương là gia tộc ần thế, nơi ở của gia chủ đương nhiên là điều bí mật.
Sở dĩ trốn sâu như thế, không chỉ là vì không muốn người khác làm phiền, nguyên nhân chủ yếu hơn là vì họ kiêng dè nhưng đối thủ thế lực khác ra tay! Vì như thế, khi họ có đắc tội với kẻ địch mạnh nào thì cũng không phải lo sợ.
Địch ở sáng, ta ở tối.
Bản thân luôn nắm quyền chủ động! Đây chính là ưu thế lớn nhất.
Nhưng nếu không còn ưu thế này nữa….thì đúng là không phải chuyện tốt gì với nhà họ Dương.
Ít nhất đối với Phan Lâm, anh đã có quyền chủ động! Anh có thể ra tay với nhà họ Dương bất cứ lúc nào.
Bát Gia suy nghĩ.
Người nhà họ Dương phía sau, sắc mặt cũng rất phức tạp.
Có người muốn giữ bí mật này, không muôn Bát Gia nói ra.
Ánh mắt mọi người đều đồ dồn lên người Bát Gia.
“Bát Gia…”
Có người hoảng hốt hô lên, định nói lại thôi.
Nhưng Bát Gia vẫn không nói gì.
‘Sao thế? Sợ rồi à? Không dám nói? Vốn dĩ tôi hỏi câu này là cũng chỉ là vì muốn bảo người của tôi đánh một đòn, kết thúc ân oán mà thôi, không ngờ nhà họ Dương các người lại yếu đuối thế, đúng là khiến người ta thất vọng!”
Phan Lâm lắc đầu liên tục, trong mắt đầy sự khinh bỉ và cười nhạo.
Mọi người nghe thế thì rất phẫn nộ.
Bát Gia cười.
“Chủ tịch Lâm, cậu không cần phải khích tôi đâu! Tôi không dính bẫy này! Nhưng mà tình thế trước mắt, tôi cảm thấy nên nói vị trí nhà họ Dương chúng tôi cho cậu thì tốt hơn! Bởi vì như thế thì chúng tôi sẽ không phí công đối phó vớ Dương Hoa các cậu, chúng tôi chỉ cần mở cổng ra, đợi các người đến tìm cái chết là được!”
Bát Gia nói, móc một chiếc bản đồ từ trong lòng ra, vứt trêи đất.
Dịch Quế Lâm bước lên vài bước, nhặt tấm bản đồ mở ra xem.
Bỗng chốc, đôi mắt già nua của ông ta nheo lại, dường như nhìn thấy thứ không thể tin nổi.
“Chẳng trách..chẳng trách…chẳng trách tôi mãi vẫn không tìm ra được nơi ở của gia chủ nhà họ Dương, không ngờ lại trốn sâu như thế!”
Dịch Quế Lâm kϊƈɦ động nói.
Phan Lâm nhíu mày, cầm lấy bản đồ từ trong tay Dịch Quế Lâm, nhìn mấy cái, không nhịn được mà nhíu mày.
“Dám đến không?”
Bát Gia cười hỏi.
“Đợi tôi là được rồi!”
Phan Lâm cầm lấy bản đồ, vẫy tay một cái.
“Được, tôi sẽ để nhà tôi đón tiếp Lâm thần y kĩ càng!”
Bát Gia nói, quay người lên xe.
Đoàn xe của nhà họ Dương lập tức quay xuống núi, dần dần đi hết.
Trông rất phóng khoáng.
Dịch Quế Lâm yên lặng nhìn đoàn xe rời đi, sau đó quay người, nghiêm túc nói với Phan Lâm: “Lâm thần y, tôi khuyên cậu đừng manh động thì hơn! Nơi thế này, ai đến cũng chỉ có đường chết! Cậu đi rồi thì lành ít dữ nhiều! Đừng manh động!”
“Sao lại không đi, chắc chắn người nhà họ Dương sẽ báo thù tôi! Vả lại sự báo thù của họ sẽ không chỉ nhằm vào một mình tôi! Tôi không giải quyết nhà họ Dương thì sẽ ăn ngủ không yên!”
Phan Lâm sắc mặt vô cảm.
“Cho nên, cậu cứ phải đi tìm cái chết sao?”
“Ông cảm thấy…tôi đi tìm cái chết sao?”
Dịch Quế Lâm ngần người ra, không biết tiếp lời thế nào.
“Là sống hay chết, không phải ông nói là được!”
Phan Lâm lạnh lùng nói, quay người bước lên xe… —————————-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...