Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Phan Lâm?”
Nghe thấy giọng nói này, mọi người đều quay đầu sang nhìn.
“Đừng quan tâm đến cậu ta!”
Ngô Cảnh Phong nói.
“Anh Cảnh Phong, Phan Lâm này không liên quan gì đến gia đình tôi, cậu ta nói gì thì tùy ý các người xử lý.”
Bà Hứa bình tĩnh nói, sau đó xua tay: “Đuổi người này ra ngoài cho tôi! Để tránh khi trừng phạt cậu ta thì lại làm bẩn cổng nhà họ Hứa chúng tai”
“Vâng, bà nội.”
Hứa Tuân cùng mấy người cười cười đi tới.
Nhưng khi họ vừa tiếp cận Phan Lâm thì… Bốp bốp! Hai cái lập tức tát giáng xuống.
Hứa Tuân liên tục lùi về sau, ôm mặt khó tin nhìn vào người vừa tát anh ta.
“Chú Hưng, chú làm gì vậy?”
Hứa Tuân ngơ ngác hỏi.
Mọi người xung quanh cũng bị sốc.
Tại sao đột nhiên Triệu Hưng lại ra tay vậy? Mà lại là…ra tay với nhà họ Hứa chứ? Có phải anh ta bị nhầm lẫn gì không? Những người nhà họ Hứa đang đứng về phía anh ta mà.
“Triệu Hưng, cậu làm gì vậy?”
Ngô Cảnh Phong tức giận hỏi.
Triệu Hưng trầm giọng nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, không ai được phép làm chuyện xẵng bậy, chẳng lẽ các người định thách thức quyền uy sao?”
“Sao cơ?”
Những người xung quanh trợn mắt há mồm.
Ngô Cảnh Phong và Lâm Việt cũng bị sốc.
Triệu Hưng tại sao lại như vậy? “Chú ba, chú làm sao vậy?”
Triệu Cao cau mày hỏi.
Triệu Hưng bí mật liếc mắt nhìn Phan Lâm, trầm giọng nói: “Chuyện này tôi phải điều tra lại kĩ càng, hiện tại các phương diện đều không đủ chứng cứ! Vẫn chưa thể kết án được, anh hai, mọi người về trước đi, tôi sẽ điều tra sau.”
“Cái gì?”
Triệu Cao như bị sét đánh.
Ngô Cảnh Phong sững sờ mở to mắt.
Không ai có thể tin những gì đang nghe được.
Triệu Hưng…chẳng lẽ lại buông bỏ sao? Mọi người lập tức xôn xao.
Chẳng lẽ vừa rồi Triệu Hưng cùng Phan Lâm có chuyện gì sao? Có thể là Phan Lâm kia…không phải là một người đơn giản? Triệu Cao không phải là một kẻ ngốc, anh ta liếc nhìn Phan Lâm rồi nhìn Triệu Hưng, mơ hồ nhận ra được điều gì đó.
Nhưng Ngô Cảnh Phong không quan tâm.
—————————-