Từ sau khi tập đoàn Chính Hoa bị Đồ Nam An mang sáp nhập vào Dương Hoa, nhà họ Dương đã xem Dương Hoa là đối thủ rồi, bắt buộc phải diệt sạch khí thế của bọn họ.
Đối với tất cả tình hình của Dương Hoa, nhà họ Dương cũng đã điều tra qua.
Quy mô của Dương Hoa bây giờ quả thật đã vượt qua sức tưởng tượng của nhà họ Dương, nhưng kinh tế của Dương Hoa cũng vì chuyện này mà rơi vào thế kẹt, khắp nơi đều cần tiền, nếu như nguồn vốn xuất hiện vấn ở bất kỳ chỗ nào cũng sẽ kϊƈɦ phát ra một loạt các phản ứng dây chuyền.
Trong tình hình như vậy, chủ tịch Lâm có lẽ không có quá nhiều tiền để di đấu giá núi Tử Khoáng chứ.
35 triệu tỷ? Cậu Ba nhà họ Dương tin rằng, cho dù là lấy 350 nghìn tỷ, đối với chủ tịch Lâm mà nói cũng đã là giật gấu vá vai rồi… Anh căn bản không có nhiều tiền mặt đến như vậy! Thế nhưng… vì sao chủ tịch Lâm còn tự tin như không mà hô ra một cái giá trên trời như vậy? Anh ta thật sự khát khao núi Tử Khoáng như vậy hay sao? Sắc mặt của cậu Ba nhà họ Dương rất không tự nhiên.
Hiện trường là một mảnh ồn ào.
Vô số người lấy làm kinh ngạc.
Số tiền đấu giá như thể này là chuyện mà rất nhiều người còn chưa nghe đến nữal “Không hổ là bác sĩ Lâm.”
“35 triệu tỷ? Xem ra chủ tịch Lâm là chắc chắn phải có được rồi!”
“Anh ấy ra một cái giá như vậy, e là cậu Ba rất khó để bước xuống nha.”
“Lần này có cái để xem rồi!”
Mọi người chụm đầu bàn tán, thảo luận sôi nồi.
Cậu Ba nhà họ Dương nhíu chặt đầu mày, giống như là đang suy tính gì đó.
“Cậu chủ, bây giờ nên làm thế nào?”
Người bên cạnh dè dặt thận trọng hỏi.
“Tăng giá”
Cậu Ba nhà họ Dương nhân nhạt nói.
Người bên cạnh gật đầu, lập tức bước lên phía trước: “Cậu chủ nhà tôi ra giá 35 triệu 30 nghìn 500 tỷ!”
“70 triệu tỷ!”
Huỳnh Lam bên kia dường như ngay lập tức theo giá.
Trời đất! Tất cả mọi người ở hiện trường đều điên cuồng hít một ngụm khí lạnh.
Điên rồi! Tuyệt đối là điên rồi! Cái giá này mà cũng dám đưa rai Chủ tịch Lâm nhất định là điên rồi! Không lẽ là anh muốn bán Dương Hoa đề đi mua núi Tử Khoáng này đấy chứ!! Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm phòng VIP kia.
Thậm chí còn có người rút điện thoại ra quay lại khung cảnh của cuộc đấu giá.
Phải biết rằng, số tiền giao dịch khủng khϊế͙p͙ như thế này trước nay chưa từng có.
Người của nhà họ Dương bên này đều sốt ruột, ai nấy đều nghiến chặt răng, có vẻ nhà họ Dương mà nói cũng đã là một con số không nhỏ rồi.
Nhưng sau khi nghĩ đến núi Tử Khoáng tương lai sẽ mang đến cho gia tộc lợi nhuận khổng lồ, bọn họ vẫn cảm thấy loại đầu tư này là đáng giá.
“Tăng giá!”
Lúc này, cậu Ba nhà họ Dương đột nhiên trầm giọng hét.
“Cậu chủ, không nói với gia tộc một tiếng sao?”
Người bên cạnh lập tức hỏi.
“Đã đến lúc này có nói cũng không kịp nữa rồi, lấy được núi Tử Khoáng trước rồi nói!”
Cậu Ba nhà họ Dương trầm giọng nói.
Những người trong phòng VIP gật đầu.
Người nhà họ Dương tập tức hô lên tiếng.
“70 triệu 350 tỷ!”
Lời này vừa dứt, hiện trường lại xôn xao một lần nữa.
Huỳnh Lam xoay người nhìn chủ tịch Lâm.
Ông đã có hơi không dám hét giá nữa rồi.
Tuy nhiên Phan Lâm lại tự mình đứng lên, đi ra bên ngoài phòng VIP, nhìn những người bên dưới, bình tĩnh nói: “105 triệu ty!”
Người nhà họ Dương nghe xong đều không khỏi cảm thấy da đầu tê rần.
Hô hấp của các khách mời đều sắp cứng lại rồi.
Cái gì gọi là đại gia? Có lẽ chính là đây chứ đâu! Nhưng với tài lực hiện nay của Dương Hoa, thật sự nếu muốn trả hết chừng này tiền, vậy chắc chắn trăm phần trăm là phải bán Dương Hoa đi rồi.
Nếu như bán Dương Hoa di để lấy được núi Tử Khoáng, nghiêm túc mà nói thì chủ tịch Lâm cũng không thiệt.
Nhưng thấy cách mà chủ tịch Lâm hét giá như thế này, hôm nay anh căn bản là bắt buộc phải lấy được! Nhất định phải lấy cho bằng được núi Tử Khoáng: Ai cũng đều không ngăn cản được: Lần này, cậu Ba nhà họ Dương do dự rồi.
Cái giá này nhà họ Dương cũng không dám nhận loạn… “Cậu Ba, cái này vượt quá nhiều so với dự toán rồi, hay là thôi đi.”
Người bên cạnh khuyên nhủ.
“Không sai, 105 triệu tỷ, tính thêm cả giá thành khai thác, đầu tư trước sau, còn có nhân lực và thời gian, cuối cùng có thể kiếm được bao nhiêu, quả thực không dễ dự tính.”
Lại có người khuyên nói.
Cậu Ba nhà học Dương im lặng gật gật đầu.
Trêи thực tế anh ta cũng suy nghĩ như vậy.
Thế mà ngay tại lúc này, Phan Lâm ở bên kia lại lên tiếng.
“Lại tăng thêm 350 tỷ 350 tỷ nữa hả? Suy cho cùng thì cũng quá không phóng khoảng rồi, con người tôi ấy à, mua đồ trước giờ đều chỉ thích thứ càng tốt, về phương diện giá cả này không quá đề ý! Một số gia tộc không có thực lực nào đó vẫn nên rút lui sớm thì sẽ thích hợp hơn dấy!”
Lời này vừa nói, cậu Ba nhà họ Dương – ngầng phắt đầu, nhìn chằm chằm vào Phan Lâm ở bên kia.
“Cậu chủ, hắn ta đang cố ý dùng kế khích tướng đề kϊƈɦ thích cậu đây, cậu dừng để mắc bảy của hắn!”
Người bên cạnh sốt ruột nói.
“Tôi biết, nhưng nếu như mất hết mặt mũi lại không lấy được núi Tử Khoáng, cậu nghỉ chúng ta quay về có thể giải thích được với gia tộc không?”
Cậu Ba nhà họ Dương hừ lạnh nói.
“Cậu chủ…”
“Tiếp tục tăng giá!”
Cậu ba nhà họ Dương hét lên.
Mọi người không còn cách nào khác, chỉ có thể lên tiếng.
“105 triệu… lẻ 350 tỷ!”
“140 triệu tỷ!”
Dưỡng như là vừa nghe người của nhà họ Dương vừa mới dứt lời, Phan Lâm liền trực tiếp mở miệng nói tiếp.
Đầu óc của mọi người đều sắp nổ tung rồi.
Bác sĩ Lâm này… thật sự muốn lấy Dương Hoa đề đổi lấy núi Tử Khoáng sao?? —————————-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...