Thần Y Ở Rể

Chương có nội dung bằng hình ảnh

“So?”

Phan Lâm tò mò nhìn hắn: “Tôi biểu diễn một bài tặng vợ mình, tại sao phải so sánh với anh, còn phải nhất định phải chơi hay hơn anh? Chẳng lẽ vì tôi chơi không hay mà tôi không được tặng vợ tôi một bản hay sao?”

“Vậy anh nghĩ vợ anh muốn nghe ai chơi hơn?”

Harry càng lúc càng khó chịu.

Anh ta chưa bao giờ bị đối xử như thế này.

Bất kỳ ai trong bất kỳ dịp nào, ai mà không đối với anh ta cung kính? Nhưng cái tên này lại rất thô lỗ với anh ta.

Harry không thể nào chịu được.

“Hôm nay là sinh nhật vợ tôi, tôi chỉ muốn vì cô ấy mà đàn một bài như món quà sinh nhật thôi.”


Phan Lâm bình tĩnh nói.

“Anh… Không thể nào nói đạo lý với anh được nữa.

Thôi được rồi, nếu anh đã muốn vậy thì làm đi”

Harry bực mình đứng dậy, lớn tiếng nói với những vị khách đang ở đó: “Quý vị, xin im lặng một chút.”

Khung cảnh ồn ào xung quanh lập tức rơi vào im lặng.

“Harry sao lại ngừng chơi, có chuyện gi sao?”

Trung Hồng không nhịn được lại gần hỏi.

“Xin lỗi, không phải là tôi không muốn vì cậu diễn tiếp, mà là do anh đây rất muốn được chơi một bài cho vợ.

Vậy nên xin lỗi tôi đành tạm thời trở thành một khán giả vậy.


Thật sự xin lỗi những người bạn đã chờ tôi biểu diễn.”

Harry áy náy nói.

Sau những lời này, mọi người lập tức xôn xao.

“Cái gì?”

“Chuyện này… Sao lại có chuyện như thế?”

“Thằng đó là ai vậy? Khó lắm mới có cơ hội được nghe Harry chơi đàn, một dịp rất quý báu, nó không biết Harry là ai sao? Vậy mà còn đuổi Harry đi, muốn tự chơi đàn?”

“Đúng là múa rìu qua mắt thợ.”

“Ngớ ngẩn, cút đi mau, không biết tự lượng sức mình.”

“Cút đi, chúng tao không muốn nghe mày chơi.”

“Quản lý! Quản lý đâu rồii, mau ra đưa thằng điên này đi đi.”

Những người khách tại đó lần lượt đứng —————————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui