Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Giáo chủ”
Người của Thiên Địa giáo thấy vậy vội hét to thất thanh.
Khi cây châm bạc vừa được đâm vào cơ thể, cả người Văn Minh Tâm như bị điện giật mà run rẩy điên cuồng, cứ thể kéo dài một lúc lâu mới dừng lại được.
Sau khi dừng lại thì tứ chỉ lại gục hẳn xuống đất như không còn chút sức lực nào nữa.
“Anh làm gì bố tôi vậy hả?”
Văn Vũ Hải vừa sợ vừa giận, tức giận la lớn.
“Không có gì, ông ta không chết được đâu, nhưng võ công trêи người ông ta coi như đã bị phế rồi!”
Phan Lâm rút châm bạc ra, cũng buông lỏng tay.
Văn Minh Tâm như một khối thịt nát vị vứt xuống đất không còn chút động thái nào nữa.
Ông ta vẫn còn sống.
Nhưng đối với bản thân ông ta mà nói, lúc này còn sống hay đã chết thì có khác gì nhau đâu.
Người của Thiên Địa giáo kinh hôn bạt vía.
Vẻ mặt Minh Hạnh căng cứng.
Hàng lông mày già của Kiếm Vương lúc này cũng nhíu lại.
Các quan khách xung quanh cũng đều ngơ ngác.
Ai có thể ngờ được giáo chủ Thiên Địa giáo Văn Minh Tâm nổi danh lẫy lừng mà chỉ vậy đã bị phế rôi!”
Thần y Phan đúng thật là đã làm được rồi! Hôm nay, anh ta coi như đã dẹp yên Thiên Địa giáo rồi! Đáng sợ biết nhường nào! Ánh mắt của Ưng Thanh Hải cũng trầm lạnh xuống nhưng trêи mặt vẫn như nước dưới giếng cổ, không có nhiều thay đổi.
“Cậu Thanh Hải!”
Văn Vũ Hải bi phẫn không thôi, lại quỳ trước mặt Ưng Thanh Hải, xin hãy làm chủ cho giáo chủ của chúng tôi đi!”
—————————-