Chương có nội dung bằng hình ảnh
Văn Vũ Hải đờ người ra.
Anh ta không ngờ rằng Ưng Thanh Hải lại có thể nói ra những lời này.
Nhìn Văn Vũ Hải ngây ra như vậy, khóe miệng Ưng Thanh Hải khẽ nhếch lên, lắc đầu vỗ võ vào người Văn Vũ Hải: “Người anh em này, đừng lo lắng, tôi vẫn sẽ giúp đỡ ba cậu, cho dù tôi không ra tay, tên bác sĩ Lâm kia trừ khử ông ấy cũng sẽ lại gây phiền phức cho tôi thôi.
Vậy nên đây không chỉ là đang giúp ba cậu, mà còn là đang giúp chính tôi nữa.
Tuy trong lòng Văn Vũ Hải cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cũng không dám nói lời nào, chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cảm tạ lần nữa.
Ưng Thanh Hải quay người lại, liếc nhìn chỗ Phan Lâm, điềm đạm nói: “Bác sĩ Lâm, dừng lại đi.”
Lúc này, Phan Lâm đang bóp cổ Văn Minh Tâm, mặt không chút cảm xúc nhìn Ưng Thanh Hải.
“Đừng đánh nữa, nghe tôi, dừng lại đi.”
Ưng Thanh Hải nói.
Có một sự tự tin không thể phủ nhận trong đôi mắt đó.
Như thể anh ta cho rằng những gì mình nói chính là Thánh chỉ vậy! Nhưng Phan Lâm lại cho rằng mọi lời nói của Ưng Thanh Hải đều là một trò cười.
“Dừng lại? Tôi phải nghe à? Ai? Là cái thá gì?”
Phan Lâm nói.
Một lúc bốn câu hỏi, Ưng Thanh Hải ngay lập tức khẽ nheo mắt lại.
“…Nói gì cơ?”
Anh ta lãnh đạm nói.
To gan! Hỗn xược! Một số trưởng lão trong giáo phái Thiên Địa tỏ ra vô cùng tức giận.
Minh Hạnh cũng cau mày, gẵn giọng hét lên: “Bác sĩ Lâm! Thực lực của cậu không thể phủ nhận, quả thực rất đáng ngạc nhiên, y thuật và võ công cũng thật khiến người ta khâm phục, nhưng tôi muốn nói với cậu là, người ở trước mặt không phải là nhân vật tâm thường đâu, nếu khiêu khích anh ta thì tính chất sự việc sẽ càng nghiêm trọng hơn, so với việc phạm phải hôm nay nghiêm trọng hơn nhiều.
Tôi hy vọng cậu có thể hiểu được điều này và đừng đẩy mình vào chỗ chết
—————————-