Chương có nội dung bằng hình ảnh
Xung quanh không một tiếng động.
Ai cũng bị lời này của Phan Lâm làm cho kinh ngạc.
“Cái gì? Anh không phải người của Thượng Võ quán? Hoắc Văn Quốc! Chuyện này là thể nào? Người của Thượng Võ quán mẩy người hết rồi sao mà lại để người ngoài lên đấu?”
Đại sư Phong Thanh vô cùng vui mừng, nhưng ông ta vẫn bảy ra vẻ tức giận, hét lên với Hoắc Văn Quốc.
“Chuyện này, chuyện này…”
Vẻ mặt Hoắc Văn Quốc vô cùng khó coi, ông ta không biết trả lời sao cả.
Lời này của Phan Lâm đã hoàn toàn khiến ông không xuống nước nổi nữa rồi.
“Hừm, tôi nói rôi mà, sao Thượng Võ quán của ông có thể có được người như vậy? Hoắc Văn Quốc, ông đúng là bỉ ổi!”
Đại sư Phong Thanh cười khẩy.
“Nếu đã như vậy thì Hoắc Vấn Nam, anh lên đi! Anh là truyền nhân của ông Hoắc, tôi nghĩ anh là người mạnh nhất trong những người này, anh lên đi, đánh với tôi!”
Lý Hạ nói.
Sắc mặt Hoắc Vấn Nam trắng bệch.
Mặc dù thực lực tên Lý Hạ này không bằng được Trần Hạc và Trương Long trước đó nhưng anh ta dù sao cũng là một cao thủ, cho dù Hoắc ngạo là truyền nhân của Hoắc thượng Võ nhưng tài năng của anh ta chẳng ra làm sao cả, bảo anh ta đi xử lí mấy đệ tử bình thường còn được, còn nếu như phải đối phó với Lý Hạ, chẳng cần nói cũng biết thua rồi, sợ rằng còn thua thảm nữa là đằng khác.
“Đầu tại cái thứ lắm mồm nhà anh!”
Hoắc Vấn Nam phiền não, chửi thầm Phan Lâm.
“Anh đang chửi tôi?”
Phan Lâm ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Hoác Vấn Nam.
Cả người Hoäc Vẫn Nam run lấy bẩy, anh ta gần như mới nhận ra được người này vừa đánh bại Trân Hạc và Trương Long chỉ với hai chiêu thôi, sao anh ta có thể dây vào được? Thế nhưng lúc này người của Thượng Võ quán không nhịn được mà dùng ánh mắt giận dữ trừng mắt với Phan Lâm.
Ngay cả Hoắc Văn Quốc cũng vậy nốt.
“Phan Lâm, cháu khiến chú thất vọng
—————————-