Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hàn Trung vội vàng chạy đi.
Sau khi cảnh sát đến, họbắt các vệ sĩ đang gây rối đi.
Lê Tấn An cũng không ở lại lâu.
Về phần nhà họ Lý, bữa tiệc linh đình này có thể nói là trắng tay.
Nhưng bọn họ đối với Phan Lâm vốn đã nghi hoặc, cũng giống như mấy người khách ở đây, mọi người đều đoán ra thân phận của Phan Lâm.
Cổ đông duy nhất! Lê, Huỳnh hai nhà chống lưng! Ngay cả Huỳnh Gia Đông cũng không ngại làm mất lòng họ Hàn! Người này là ai chứ? Anh ta không phải là con rể sao? Không phải phế vật sao? Từ khi nào mà anh lại có sức mạnh ghê gớm đến thế? Không ai có thể đoán được.
“Lão thái thái, Phan Lâm này thật sự là con rể của bà sao?”
Đúng lúc này, một người đàn ông mặt mũi béo ục ¡ch đi tới, cẩn thận hỏi.
“Giám đốc Tô?”
Hai mắt Lý Thắng sáng bừng.
Lão thái thái do dự gật đầu: “Ừ.”
“Thật sao, ha ha,lão thái thá, nhà họ Ly nhà bà có phúc thật đấy! Người con rể này không đơn giản đâu”
Giám đốc Tô mỉm cười, vội vàng lấy danh thϊế͙p͙ từ trong tay ra đưa cho lão thái thái.
Lão thái thái hơi giật mình, vội vàng đưa tay ra đón lấy.
“Lão thái thái, tôi nghe nói các quầy bán xi măng của gia đình bà vân chưa được giải quyết.
Khi nào có thời gian chúng ta cùng nhau nói chuyện.
Có lẽ chúng ta có thể thiết lập mối quan hệ hợp tác lâu dài.”
“Được, được!”
Lão thái thái mừng rỡ, gật đầu lia lịa.
Các ông chủ và quản lý khác nhìn thấy thế, vội vàng bước tới trao danh thϊế͙p͙.
“Lão thái thái, đây là danh thϊế͙p͙ của tôi, tôi cảm thấy tập đoàn Thịnh Hoa rất có tiềm năng, hôm nào rảnh rỗi chúng ta hãy ngồi lại cùng nhau bàn bạc.
“Lý Thắng tiên sinh, anh còn nhớ tôi không? Lần trước anh có đến công ty tìm tôi, tôi nghĩ kế hoạch lần trước anh đề cập rất tốt, chiều mai anh đến công ty, chúng ta bàn bạc lại nhé?”
“Lão thái thái, đây là danh thϊế͙p͙ của tôi…”
“Lý tiên sinh, xin chào, xin chào… Đột nhiên, nhà họ Lý bị vây quanh bởi một đám đông khách mời, hoặc là trao danh thϊế͙p͙ hoặc kết giao tình.
Lão thái thái nở nụ cười tươi rói.
Lý Thắng cũng vui mừng trở lại.
Bây giờ người nhà họ Lý bận bịu đến nỗi không thể thoát ra được.
“Bác cả, đây là …’ Lý Cẩm sững sờ nhìn
—————————-