Trong nhà mọi người chết lặng.
Phan Lâm thực sự đã sống sót bước ra khỏi đại trận Thiên Viêm.
Và trên người của anh ấy không có lấy một vết bỏng nào.
Tuy nhiên, da của anh ấy đỏ bừng, con người như bốc cháy, toàn thân nóng bỏng. Khi bước vào phòng, ngay cả sàn nhà cũng bị đốt cháy dưới những bước chân của anh.
Quần áo của anh cũng bị thiêu trụi. May mắn trước đó anh không để thứ gì quan trọng trong người, nếu không thì sợ rằng chúng cũng đã bị đốt cháy.
Thánh Nữ Thần Hỏa nhìn Phan Lâm như một vị thần, thân thể run lên, nhưng hiện tại không phải là thời điểm để nghĩ đến chuyện này.
"Cô sao vậy? Bọn họ là ai?" Phan Lâm không nhanh không chậm nói, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía họ.
"Ông Lâm, họ là những tên cướp! Là người của bộ lạc Kỳ Dương, họ chuyên đốt nhà, giết người và cướp bóc! Lần này họ tìm được hầm Lưu Viêm, và bản đồ các cơ quan trong đó nên tụ tập với nhau đến đây để tranh cướp với chúng ta. Ông Lâm, bọn họ không chỉ muốn giết người của chúng tôi mà còn muốn làm nhục Thánh Nữ” Dịch Minh Thiện buồn bã nói.
"Cái gì?”
Phan Lâm sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía Tề Trung Kiên.
“Anh là ai?” Tề Trung Kiên hừ lạnh, nhìn chằm chằm Phan Lâm.
“Bác sĩ Lâm của Giang Thành!” Phan Lâm nhẹ giọng nói.
"Ồ, anh chính là tên bác sĩ phế vật đó đúng không? Tôi đã nghe nói rằng anh có biết một số ít kỹ năng y học, nhưng có như thế thì đã sao nào? Anh cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ, không phải chỉ là một phế vật thôi sao? Thế mà dám mơ tưởng chống đổi lại với bộ lạc Kỳ Dương chúng ta?" Tề Trung Kiên. khinh thường nói, anh ta không để Phan Lâm vào trong mắt.
“Múa rìu qua mắt thợ, phế vật sao?” Ánh mắt Phan Lâm dần biến thành màu đỏ sẫm, đi về phía Tề Trung Kiên.
"Tự tìm đường chết!”
Tề Trung Kiên nhất thời liền bùng nổ, một chưởng mạnh mẽ đánh về phía Phan Lâm, hướng phía ngực của anh xông tới.
Chỉ trong nháy mắt.
Bum!
Nắm đấm kịch liệt đập vào ngực Phan Lâm.
Tuy nhiên, Phan Lâm lại không di chuyển.
Khí lực của nắm đấm bùng nổ ngay tại chỗ nhưng nó không thể nào phá vỡ được tuyến phòng ngự của Phan Lâm.
Lúc này hô hấp của Tề Trung Kiên trở nên căng thẳng.
"Chỉ là có chút sức lực này? Thật đáng thất vọng!" Phan Lâm lắc đầu nói. “Đồ khốn kiếp!”
Tề Trung Kiên nghiến răng nghiến lợi, không cam tâm, dốc toàn lực đánh thêm một cú, lần này là hướng vào trái tim của Phan Lâm.
Bum!
Lại va chạm, lại một tiếng nổ lớn phát ra.
Tuy nhiên, lần này Phan Lâm vẫn như trước bất động, dường như cú đánh không gây được tổn thương gì tới anh.
Trái tim của Tề Trung Kiên lúc này bỗng trở nên run rẩy.
Phan Lâm dùng nắm đấm, trực tiếp đánh vào trên vai của Tề Trung Kiên.
Cú đấm này nhanh chóng và tàn bạo, anh không để cho Tề Trung Kiên có cơ hội lẩn tránh.
Bum!
Cánh tay và vai của anh ta vỡ tung ngay tại chỗ.
Toàn bộ chúng đều nát vụn, thậm chí ở vết thương còn đang bốc ra mùi khét.
"A!"
Anh ta đau đớn kêu lên, cố gắng rút lui về phía sau, nhưng toàn thân lung lay như sắp ngã.
Phan Lâm lại tiếp tục đánh vào cánh tay còn lại của anh ta.
Bum!
Cánh tay còn lại cũng nổ tung, cảm giác cực kỳ đau đớn. Vì quá đau Tề Trung Kiên lăn lộn trên mặt đất liên tục, cơn đau này dường như có thể khiến anh ta như ngất đi.
"Thế nào? Tôi có phải là người múa rìu qua mắt thợ, một tên phế vật nữa hay không?" Phan Lâm ngạo nghễ nhìn anh ta không ngừng lăn lộn trên mặt đất, tra hỏi.
"Tôi sai rồi, thưa chủ nhân! Tôi biết tôi sai rồi! Xin thứ lỗi! Làm ơn! Chỉ cần anh tha mạng cho tôi, thì anh muốn tôi làm cái gì cũng được!”.
Tề Trung Kiên trong lòng đã thực sự hoảng sợ. Anh ta khóc lóc van xin Phan Lâm rủ lòng thương xót.
Đến giờ phút này, anh ta mới hiểu vị bác sĩ Lâm của Giang Thành này đáng sợ đến nhường nào!
Trước đây anh ta chỉ nghe nói, nên làm sao có thể coi trọng một võ giả nhỏ bé biết chút y thuật này? Tuy nhiên, hôm nay anh ta biết mình đã quá sai lầm! Anh ta đã biết vị bác sĩ Lâm này có bao nhiêu phần đáng sợ.
Tuy nhiên, Phan Lâm đã không quan tâm đến Tề Trung Kiên, thay vào đó, anh bước tới và đạp mạnh vào chân trái của anh ta.
Råc!
Một chân của Tề Trung Kiên nhanh chóng gây thành từng đoạn nhỏ.
Phan Lâm lại duỗi chân đập nát chân còn lại của Tề Trung Kiên. "Á!” Tề Trung Kiên đau đớn kêu lên, tiếng hét vang vọng khắp nhà. “Bác sĩ Lâm, anh làm gì vậy?” Tề Trung Kiên run rẩy kêu đau, cơn đau khiến anh ta dường như phát điên.
“Tứ chi của anh đã bị phế, cho nên hiện tại muốn làm gì với anh cũng thật dễ dàng!” Phan Lâm cười nói.
“Cái gì?” Hơi thở của Tề Trung Kiên gần như đông cứng. Nhưng sau khi nghe Lâm Dương nói với Thánh Nữ Thần Hỏa: “Cô không sao chứ?”
“Tôi không sao nhưng ngực đau quá, rất đau!” Thánh Nữ Thần Hỏa nghiến răng nghiến lợi nói.
Phan Lâm gật đầu, đi tới bên cạnh chỗ đồ bị chất đống, từ trong đó lấy ra một cây kim bạc. Rồi dùng nó xuyên vào trên người thành nữ thần hỏa,
Chỉ một lát sau, cả người Thánh Nữ Thần Hỏa run lên, khó tin nhìn vào cơ thể của chính mình.
“Tôi, hình như tôi đã tốt hơn thì phải?” Thánh Nữ Thần Hỏa kinh ngạc nói.
"Tôi phong bế các huyệt trên cơ thể cô, giúp cô giảm đau. Hiện tại cô bị thương, nhưng có thể cử động nhẹ" Phan Lâm nói.
“Cử động?” Thánh Nữ Thần Hỏa hơi hơi sững sờ"Lời bác sĩ Lâm nói là có ý gì?” “Người này không phải đang muốn sỉ nhục cô sao?”
Phan Lâm chỉ vào Tề Trung Kiên, người đang lăn lộn dưới đất, trầm giọng nói: "Nếu tôi đưa anh ta giao cho cô xử lý thì thế nào?”
"Thật sao?"
Đôi mắt của Thánh Nữ Thần Hỏa tràn ngập sự căm phẫn, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Cảm ơn anh rất nhiều!”
"Đây là lần đầu tiên cô cảm ơn tôi!” Phan Lâm cười.
Thánh Nữ Thần Hỏa hơi giật mình, không nói lời nào, trực tiếp nắm lấy một con dao ở trên mặt đất rồi đi về phía Tề Trung Kiên.
"Không! Đừng giết tôi, đừng giết tôi! Xin hãy tha thứ cho tôi, tôi sẽ không dám nữa!"
Tề Trung Kiên hét lên với âm thanh khàn khàn và run rẩy. “Anh thật sự không dám nữa?” Thánh Nữ Thần Hỏa âm trầm hỏi.
"Đúng! Thật không dám! Thật không dám nữa!" Tề Trung Kiên run rẩy hét lên.
“Được rồi, nhưng chuyện này liên quan gì đến tôi?”
Thánh Nữ Thần Hỏa cười, trực tiếp chém giết, nhưng thay vì giết anh ta, cô ta lại đem lồng ngực anh ta mổ toạc ra.
"A!” Tề Trung Kiên hét lên đau đớn
Nhưng Thánh Nữ Thần Hỏa không dừng lại mà cô ta lạnh lùng chém thêm một dao.
Xoet! Chỉ có âm thanh da thịt bị xé rách vang lên.
"Tôi muốn khi anh còn sống đem đi lăng trì, tôi muốn lột da anh!”
Thánh Nữ Thần Hỏa có chút điên cuồng, chém giết từng nhát từng nhát một cực kỳ hung bạo.
Trong vòng chưa đầy mười phút, trên người Tề Trung Kiên đã có cả ngàn vết dao.
Mà lúc này mặc dù có thể nhìn thấy nội tạng trong người còn hoạt động nhưng anh ta đã không thể kêu được nữa.
Ở phía sau, Phan Lâm cũng cảm thấy hoảng sợ. Anh chưa bao giờ nghĩ tới Thánh Nữ Thần Hỏa lại có thể điên cuồng như vậy,
“Tôi thấy cũng đủ rồi, Thánh Nữ Thần Hỏa, cô nên dứt khoát tiễn anh ta đi đi” Phan Lâm không nhịn được nói.
“Các anh là người làm nghề y, tâm địa quá thiện lương. Những kẻ như thế này đáng nhẽ phải mang đi ngâm rượu, để anh ta nếm trải đủ cảm giác đau khổ!”
Thánh Nữ Thần Hỏa dùng một dao bổ xuống đầu của Tề Trung Kiên, đem đầu chém đứt. Tề Trung Kiên run rẩy toàn thân, và sau đó cổ của anh ta ngoẹo sang một bên, toàn thân nguội lạnh. Ở bên cạnh, Phan Lâm nhìn đến khủng hoảng muốn đái ra quần. Anh thầm thề với lòng, cả đời này nhất định không được chọc giận Thánh Nữ Thần Hỏa này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...