Chương có nội dung bằng hình ảnh
Soạt! Sau mũi chầm thứ ba, Phan Lâm gần như kiệt sức không thở nổi. Anh không thể tưởng tượng được lớp da của Thần Hoả Tôn Giả lại cứng như vậy.
Sợ rằng, sớm đã vượt qua thể chất Võ Thần từ lâu. Trước mắt anh vẫn thở không ra hơi, nhưng độ cứng của cơ thể đã vượt qua thể chất Võ Thần, nếu như lúc đó Thần Hoả Tôn Giả dùng toàn lực để phòng bị, sợ rằng vài cái châm của Phan Lâm không thể xuyên qua được.
"Vù vù vù..” Phan Lâm buông tay ra, ngân châm thứ ba rung lên trên cánh tay của Thần Hoả Tôn Giả.
Thần Hoả Tôn Giả nhắm mắt thở dài nhẹ một hơi, sau đó mở mắt ra, lòng trắng lộ ra tràn ngập ánh sáng, cực kỳ kinh người.
Nhưng sau đó, ông ta bình phục trở lại liền nôn ra khí huyết: “Không sai! Không sai! Khi ba cây châm cắm xuống, bổn tọa cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, khí vận cũng dễ dàng hơn, cơ thể sảng khoái rất nhiều! Y thuật của anh, quả thực là tuyệt vời, thiên hạ vô song”
“Tôn Giả quá khen rồi, Lúc này ba cây châm đã cắm xong, bắt đầu bước đầu tiên! Tôn Giả, mời ông Hơi tay lên, tôi sẽ nhổ ra cho ông!”
Phan Lâm thở hổn hển, sau đó nắm chặt tay của Thần Hoả Tôn Giả, từng chút một bắt đầu ấn vào huyệt đạo của ông ta.
Thần Hoả Tôn Giả nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận những thay đổi của chuyện này mang lại. Nhưng ẩn mãi ẩn mãi, Phan Lâm sức tay chậm rãi suy yếu. “Hả?”
Thần Hoả Tôn Giả mở mắt ra nhìn Phan Lâm.
Rồi thấy anh thở hổn hển, sắc mặt tái mét, mồ hôi rơi xối xả như mưa. Đây thật sự là đang suy nhược. “Bác sĩ Lâm, anh nếu như mệt mỏi như vậy, đi nghỉ ngơi một đã!” Thần Hoả Tôn Giả nói.
“Tôi cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng bây giờ không phải là lúc. Kim châm thứ ba đã bắt đầu phát huy tác dụng. Tôi nhất định phải lợi dụng sức ảnh hưởng của kim thứ ba vào mạch máu và cơ bắp, để có thể phát huy hết tác dụng. Nếu như tôi nghỉ ngơi lúc này, mọi chuyện sẽ trở thành công cốc” Phan Lâm nghiêm nghị nói, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Thần Hoả Tôn Giả nhẹ nhàng nhìn anh một cái, yên lặng.
Nhưng vào lúc này, ông ta hơi ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Hình như có người tới!” Thần Hoả Tôn Giả khẽ nhíu mày.
Nhưng Phan Lâm dường như không nghe thấy, tiếp tục chuyên tâm vào công việc trước mắt. Tại thời điểm này.
Bum!
Cánh cửa bị bật ra, ngay sau đó một người đàn ông đeo mặt nạ bước vào.
“Là ai?”
Thần Hoả Tôn Giả khịt mũi khinh thường.
Mà người bên kia lại đơn giản không để ý tới Thần Hoả Tôn Giả nhìn chằm chằm Phan Lâm, đột nhiên giơ cánh tay về hướng ngực Phan Lâm.
Lúc này, Phan Lâm ngẩng đầu lên, lau mồ hôi, cười nói: “Được rồi! Đã hoàn thành!” Ánh mắt Thần Hoả Tôn Giả kinh ngạc: “Bác sĩ Lâm! Cẩn thận!”
Bup!
Phan Lâm bị mất cảnh giác, trực tiếp bị đánh vào ngực, nôn ra máu ngay tại chỗ và bay ra ngoài, lưng đập vào làm vỡ một bức tường, ngã xuống đất không dậy nổi.
“Đồ khốn!”
Thần Hoả Tôn Giả vô cùng tức giận liền tát cho người nọ một cái. Bạo nộ của hỏa liệt thần lực trực tiếp thổi bay người đàn ông thành tro, chết ngay tại chỗ. Thần Hoả Tôn Giả bước nhanh, đỡ Phan Lâm dậy.
Thế nhưng, Phan Lâm im lặng, không biết bản thân hôn mê hay đã chết. Nhìn thấy cảnh này, Thần Hoả Tôn Giả đầy sát khí, thở dài một tiếng.
"Aaaaa!"
Âm thanh bao trùm cả trăm mét.
Cả nửa Giang Thành mọi người đều nghe thấy. Đồng thời cùng lúc đó, toàn bộ cả đảo Thần Hỏa đều đổ xô về đây. “Khí lực thật đáng sợ! Không tốt! Bác sĩ Lâm có chuyện rồi!!”
“Mọi người! Sao bây giờ?”
“Không cần quan tâm! Giết hết cho tôi! Trước hết hãy chặt đầu bác sĩ Lâm, sau đó toàn bộ người trong trang viên này đều phải bồi táng!!”
Một nhóm người nhà họ Phan đang nói chuyện, tất cả đều mang sát khí đến đáng sợ, lao thẳng về phía căn phòng nơi Phan Lâm đang ở.
Nhưng họ thậm chí còn không biết bản thân đang phải đối mặt với chuyện kinh khủng đến nhường nào! Thần Hoả Tôn Giả đầy sát khí, ngọn lửa bốc lên thiêu rụi ngôi nhà.
Ông ta trừng mắt nhìn cường giả đến từ nhà họ Phan, giơ tay tát cho hắn một phát, nổ tung thành tro bụi, sau đó hóa chớp nhoáng giết sạch toàn bộ vương giả Nhà họ Phan.
Chỉ sau ba bốn nhịp thở, hơn chục người bị giết chết.
“Cái gì?”.
Những người còn sống đến giờ phút này bắt đầu nhận thấy điều gì đó không đúng, bắt đầu tập hợp lại. “Ngọn lửa này? sức mạnh này... ông... ông từ đảo Thần Hỏa đến đây?” Thủ lĩnh của Thí Long trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói. Nhưng vừa dứt lời, Thánh Nữ Thần Hỏa đến. “Bái kiến Tôn Giả! Tôn giả có sao không!” Thánh Nữ Thần Hỏa vội vàng nắm chặt tay.