Tài sản hàng triệu tỷ của mấy tập đoàn hàng đầu đấy. Phan Lâm vậy mà lại bình thản nói một câu “Quyên góp đi"?
Người đàn ông bịt mặt và chị Đào nhìn nhau, đang vướng bận, nhưng cuối cùng vẫn không dám từ chối, chỉ có thể làm theo.
Dù sao so với tiền, thì mạng sống càng quan trọng hơn.
Rất nhanh, hàng triệu tỷ đồng này được chuyển thẳng vào các tài khoản quyên góp ái tình khác nhau. Những tài khoản được chọn đều là tài khoản mà Phan Lâm đã bảo Hàn Long xác thực, đều là các dự án công ích rõ ràng minh bạch, không có khả năng lén ăn mất, đều là những người có tấm lòng yêu thương thật sự tạo ra. Mà chỉ trong vài phút sau khi chuyển tiền qua tài khoản nhân đạo, toàn bộ mạng xã hội lập tức bùng nổ.
Hàng trăm tài khoản nhân đạo trực tiếp công bố số tiền quyên góp lên mạng, sau khi xác thực, đồng nhất với số tiền mà người đàn ông bịt mặt đã chuyển.
Vì vậy trên mạng và các phương tiện truyền thông đều hết lời khen ngợi.
Những người phụ trách của các dự án nhân đạo công ích đã quay video rơi nước mắt xuyên đêm, để bày tỏ lòng biết ơn đối với nhà tài trợ giấu tên này.
Nhưng tim của người đàn ông bịt mặt và chị Đào đều đang nhỏ máu. Mấy chủ tịch cũng không ngừng rướm máu, tim đều tan nát. Trong lòng mọi người đều đang mắng chửi Phan Lâm một nghìn lần, mười nghìn lần. Nhưng trong lòng có mắng chửi thể nào, bọn họ cũng không dám để lộ ra ngoài một chút nào cả.
“Bác sĩ Lâm, vậy... vậy chúng tôi thì sao? Có thể đi được chưa?” Người đàn ông bịt mặt và chị Đào đều nặn ra nụ cười tiến lên trước, cẩn thận hỏi.
“Đầu thú đi.” Phan Lâm lau miệng, bình tĩnh nói.
“Vâng, chủ tịch Lâm” Người đàn ông bịt mặt cảm kích nói.
Anh ta còn cho rằng Phan Lâm sẽ giết anh ta. Dù sao người này cũng là người giết người không chớp mắt. Chị Đào tức giận không thôi, nhưng nhìn người đàn ông bịt mặt cung kính như vậy, cũng không dám nói nhiều,
Phan Lâm thấy cảnh sát còn chưa đến, chỉ có thể trói những người này lại, phong ấn nội lực, sau đó bảo nhóm người Trương Nhạc Hoa ở đây đợi cảnh sát đến, mình thì rời khỏi khách sạn.
Thật ra chỉnh Trương Nhạc Hoa và một số tập đoàn như vậy, cũng là vì mở đường cho Lý Ái Vân.
Nếu như Lý Ái Vân muốn xây dựng một để chế thương nghiệp thuộc về riêng mình, thì cần phải loại bỏ một số người bạn vốn dĩ là đối thủ, bởi vì có bọn họ đè bên trên, Lý Ái Vân nhất định sẽ không có tương lai.
Bánh to như vậy, nhưng người lại nhiều, muốn ăn đến mập, tất nhiên phải ăn nhiều, mà ăn nhiều thì phải loại bỏ một số người.
Mặc dù cách làm của Phan Lâm có chút bì ổi, nhưng hôm nay nếu như không có anh, e rằng nhóm người Trương Nhạc Hoa đã sớm bị chém chết rồi.
Về phần chị Đào, Phan Lâm cũng không định bỏ qua, dám có chủ ý lên người vợ mình, đưa cô ta vào trong tù coi như có lợi cho cô ta rồi.
Có điều liên quan đến một số tiền lớn như vậy, e rằng nửa đời sau của những người này đều ở phải ở trong tù. "Ái Vân đâu? Chạy đi đâu rồi?” Phan Lâm rất nghi hoặc, ra khỏi khách sạn không tìm thấy người đầu, lập tức lấy điện thoại ra quay số. Khi vừa được kết nối, đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của Lý Ái Vân. “Phan Lâm, anh ra rồi sao? Ở đây có hai người rất kỳ quái, hình như bọn họ muốn bắt em”.
"Cái gì? Em ở đâu?” Phan Lâm vội vàng hỏi. “Em ở bãi đậu xe”. “Anh lập tức đến ngay” Hai mắt Phan Lâm đỏ như máu, gầm thấp một tiếng, lập tức chạy về phía bãi đậu xe. Tuy nhiên vừa lại gần bãi đậu xe, lại nghe thấy những tiếng động ầm ầm. Sau đó thì thấy một người đàn ông đang hất bay từng cái xe ô tô ở trước mặt anh ta. Đó chính là xe ô tô được tính theo tấn, vậy mà lại bị người đàn ông này thuận tay ném lên độ cao hàng chục mét.
Về phần Lý Ái Vân, cô nấp sau một chiếc xe tải, run rẩy, hoảng sợ bất an. Bốt bảo vệ ở bãi đậu xe phía xa đã bị san bằng, thi thể tan nát của bảo vệ nằm trên một chiếc xe hơi. Mà trên nóc xe đó có một bóng người cao lớn.
“Vừa mới nhận được tin tức, Lý Ái Vân của tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan Giang Thành ở đây. Nhanh chóng bắt cô ta lại, Lý Ái Vân là tình yêu của bác sĩ Lâm, nếu như có cô ta trong tay, lại đi đối phó với bác sĩ Lâm, chuyện này sẽ được tăng lên gấp đôi” Người đó nhàn nhạt nói, giọng nói không lớn, nhưng nghe được rõ ràng.
Phan Lâm tức giận, trong lòng tràn đầy lửa giận. Vậy mà lại có người muốn đối phó với mình? Hơn nữa vậy mà còn nhắm vào Lý Ái Vân.
Giết.
Nhất định phải giết.
Rầm.
Lúc này, chiếc xe tải bị lật tung. Lý Ái Vân đang trốn sau xe không kịp tránh đi, cũng bị lật xuống đất, đầu đập trên đất, lập tức ngất đi. “Ở đây” Người không ngừng lật xe kia nhìn thấy Lý Ái Vân ngã trên đất, lập tức hô lên. “Mang đi đi.” Người đứng ở trên đỉnh xe phía xa bình tĩnh nói. “Được.”
Người kia gật đầu, giơ tay về phía Lý Ái Vân. Nhưng ngay khi anh ta muốn bắt lấy Lý Ái Vân, thì không khỏi cứng đờ lại.
“Hửm?”
Người kia cau mày, hơi ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Phan Lâm không biết đã đứng trước mặt từ bao giờ.
“Có một người thú vị đến, nhìn vào khí tức tỏa ra trên người anh ta, chắc cũng là một võ giả” Người đàn ông đứng dậy, cười nhạt nói.
“Xem ra Nam thành này có rất nhiều người thích lo chuyện bao đồng mà” Bóng người đứng trên xe bình tĩnh nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì giết đi”.
Người kia gật đầu, đột nhiên giơ tay ra, bắt về phía Phan Lâm như móng vuốt đại bàng vậy. Nhưng Phan Lâm không hề nhúc nhích, cứ đứng yên tại chỗ như vậy.
Roạt.
Năm ngón tay của người kia hung ác đâm vào trên người Phan Lâm. Nhưng không hề đâm thủng da thịt Phan Lâm.
"Cái gì?” Người đàn ông ngẩn ra. Phan Lâm gầm lên một tiếng, đấm một nắm đấm sắt qua. Người đàn ông cực kỳ hoảng sợ, vội vàng lui về sau. Lực đấm phát ra từ cú đấm của anh lập tức làm tan nát mười mấy con xe phía trước.
Nếu như ăn phải một đấm này, e rằng sẽ tan xương nát thịt.
Người đàn ông kia vội vàng tiếp đất, quay đầu nhìn xe hơi và mặt đất bị nứt vỡ, sắc mặt xanh ngắt, đột nhiên quay đầu lại: “Anh là ai?”
“Giang Thành, bác sĩ Lâm” Phan Lâm lạnh lùng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...