Tề Trung Kiên lại bị đánh gãy tay chân trước mặt mọi người, người giống như một con chó chết nằm trên mặt đất, sau đó bị người nhà họ Tề đưa ra khỏi hiện trường.
Các khách mời ở buổi đấu giá đều im lặng.
Một số người thông mình đã đoán ra Tề Trung Kiên nhất định đắc tội với nhân vật lớn nào đó rồi, không phải là | Dịch Minh Thiên, dù sao Dịch Minh Thiên cũng sẽ không làm tuyệt tình như vậy.
Vậy thì... sẽ là ai đây? Một số người đã chỉ huy tay chân đi điều tra. Về phần Tề Trung Bác, lập tức đến thăm hỏi Phan Lâm.
Tề Trung Bác đã hỏi Dịch Minh Thiện, biết Phan Lâm không muốn làm lộ thân phận, vì vậy một mình đi gặp anh.
Lúc này Phan Lâm còn đang nói chuyện phiếm với Lý Ái Vân ở một bàn ăn trong góc. “Cậu Lâm. Chào cậu.” Tề Trung Bác ngập ngừng, đi qua, cung kính nói. Phan Lâm nhìn ông già một cái, nhàn nhạt nói: "Ông là?".
“Cậu Lâm thật sự là nhiều việc nên quên mất. Tôi là Tề Trung Bác, gia chủ nhà họ Tề, lần này đến đây, là đặc biệt đến cảm ơn cậu” Tề Trung Bác nở nụ cười.
“Sao vậy? Ông cũng là bệnh nhân của chồng tôi sao?" Lý Ái Vân ở bên cạnh tò mò hỏi. "Đúng đúng... đúng vậy. Ý thuật của cậu Lâm thật sự là thiên hạ vô song” Tề Trung Bác vội vàng nịnh bợ.
Thật ra nói là cảm ơn, chẳng qua là cảm ơn Phan Lâm đã không giết mà thôi. Nếu không lần này nhà họ Tề nhất định gặp nạn rồi.
“Không ngờ y thuật của anh lại giỏi như vậy, chẳng trách đoạn thời gian này luôn không thấy bóng dáng anh đầu. Không phải là đi khắp nơi hành y đấy chứ?” Lý Ái Vân ngạc nhiên nói.
Chỉ thấy Phan Lâm tiến lại gần cười nói: “Thật ra y thuật của anh không kém gì bác sĩ Lâm cả”.
“Khen anh mấy câu anh còn muốn lên trời sao?” Lý Ái Vân liếc mắt một cái, tiếp tục thưởng thức rượu vang của mình.
“Quản lý người của ông cho tốt”.
Phan Lâm thuận miệng đè thấp giọng nói với Tề Trung Bác một câu, sau đó đuổi ông ta đi.
Tề Trung Bác thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng sâu xa nhìn Phan Lâm một cái.
"Tại sao bác sĩ Lâm lại đến buổi đấu giá lần này chứ? Buổi đấu giá này có liên quan gì đến cậu ta sao?” Tề Trung Bác thầm nghĩ.
Lúc này, ánh đèn ở hiện trường đột nhiên thay đổi, sau đó một bóng người đứng trên sân khấu buổi đấu giá.
Mọi người ngừng nói chuyện, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào bóng người trên sân khấu, Đồng gia.
“Tôi rất vui vì các khách quý đều đến tham gia buổi đấu giá của Liên minh thương mại do kẻ hèn này tổ chức. Kẻ hèn này ở đây đại diện cho Liên minh thương mại, chân thành nói một câu cảm ơn với mọi người. Cảm ơn”
Đồng gia cúi người.
"Đã đến giờ tôi. Kẻ hèn này sẽ không nói những lời không liên quan nữa. Chúng ta trực tiếp vào vấn đề chính. Đồ đấu giá lần này đều là những vật quý giá lấy từ trong Liên minh thương mại của tôi ra. Mọi người có thể tùy ý ra giá, giá cao thì sẽ đạt được”.
“Bây giờ tôi tuyên bố, buổi đấu giá chính thức bắt đầu
Nói xong, Đồng gia cầm một cái búa đập xuống bục cao, lập tức có người đem vật phẩm đấu giá đầu tiên ra.
Phan Lâm âm thầm quan sát Đồng gia.
Tâm tư thật sự của ông ta rất nhiều người ở hiện trường đều biết.
Buổi đấu giá này là vì mưu lợi cho Liên minh thương mại. Đồng gia muốn nhân cơ hội này để thể hiện năng lực của mình, thu phục lòng người, chờ đợi cơ hội ngồi lên vị chí minh chủ.
Chỉ đáng tiếc, buổi đấu giá này muốn được thuận buồm xuôi gió, rõ ràng là không thể được.
Đồng gia còn chưa công bố giá khởi điểm của vật phẩm đấu giá đầu tiên, một nhóm người đã sải bước tiến vào khu đấu giá.
“Anh Đồng. Đấu giá sao lại không gọi tôi chứ? Tôi cũng có thể nâng giá, giúp đỡ thị trường cho anh mà” Một người đàn ông râu quai nón vừa ôm quyền vừa cười lớn đi vào.
Mọi người thấy vậy, không khỏi nhíu mày.
Người này là Triều Chính Phong, là tâm phúc của Hoa An. Không còn gì nghi ngờ, ông ta được Hoa An cử đến đây. E rằng Hoa An cũng đang ở gần đây. Nhìn thấy người đến, trong mắt Đồng gia hiện lên tia tức giận và sát ý, nhưng bị ông ta thu lại.
Ông ta biết Hoa An nhất định sẽ gây rối, nhưng ông ta không ngờ Hoa An vậy mà lại không định đích thân ra mặt, mà gọi tâm phúc của mình đến.
"Ồ, là Chính Phong à. Nào đến đây, tìm một vị trí ngồi xuống đi, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi. Cậu nhìn trúng cái gì cũng có thể hét giá” Đồng gia cười nói.
“Được.” Khóe miệng Triều Chính Phong nhếch lên, nụ cười kỳ dị, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống. "Gọi người đến cảnh giác cẩn thận một chút.”
Đồng gia thấp giọng phân phó với người bên cạnh, sau đó cầm micro cười nói: “Mọi người, bây giờ mời báu vật đầu tiên. Nam Minh Li Hỏa Thiết”.
Giọng nói vừa vang lên, một mảnh thiết đỏ rực đựng trên chiếc khay gỗ chạm khắc hình hoa lệ đặt lên bục cao.
Các khách mời đều lần lượt nhìn qua.
“Mảnh sắt này được luyện từ Nam Minh Li Hỏa mà thành, còn chưa được định hình, có thể dùng Thiên Hóa Chủ để tạo thành hình, một khi thành hình, sẽ là một thần binh lợi khí. Cắt sắt như cắt bùn, cắt thép cắt vàng không thành vấn đề. Gía khởi đầu của vật này là ba mươi tỷ. Có thể tùy ý tăng giá, có thể dùng vật đổi vật, nhưng cần phải thẩm định giá cả. Mời mọi người ra giá" Đồng gia cười nói.
Mắt mọi người lập tức đỏ lên, có một số người đã không chờ được nữa, lập tức muốn giữ bảng số ra giá.
Nhưng đúng lúc này, Triều Chính Phong đột nhiên đứng lên, nói lớn: “Bảo vật như vậy tôi không thể để cho người khác được. Anh Đồng, tôi ra giá ba mươi tỷ... một nghìn”
Lời này vừa nói ra, hiện trường im lặng ngắt như tờ.
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...