Phan Lâm biết, nói cho Lý Ái Vân biết Dương Hoa là của mình, Lý Ái Vân nhất định sẽ không tin, vì vậy, anh đổi một cách nói khác.
Thật ra Phan Lâm cũng không hề nói dối, số tiền này quả thật là do anh dựa vào y thuật mà kiếm được, cũng không coi là nói dối. “Anh khám bệnh cho ai vậy? Nhiều... nhiều tiền như vậy sao?” Lý Ái Vân nói nhỏ. “Tất nhiên khám bệnh cho người giàu có rồi, y thuật của chồng em rất lợi hại đấy. Hôm nay khám bệnh cho người giàu có này được mười lăm tỷ, ngày mai khám bệnh cho người kia được ba mươi tỷ, dần dần tiết kiệm được nhiều tiền như vậy thôi. Không có gì lạ cả.” Phan Lâm cười nói. “Thật sao?” Lý Ái Vân nghi ngờ. “Nói với em rồi mà em cũng không tin? Vậy được, anh nói thẳng vậy, thật ra anh là bác sĩ Lâm của Giang thành. Ba nghìn tỷ này là tiền tiêu vặt mà Dương Hoa cho anh. Thật ra đừng nói đến ba nghìn tỷ, ba mươi nghìn tỷ cũng không phải là vấn đề gì lớn. Phan Lâm nhún vai. “Vậy em tình nguyện tin anh khám bệnh kiếm tiền còn hơn. Anh còn là bác sĩ Lâm nữa chứ. Quá không biết xấu hổ rồi. Lý Ái Vân không khách khí nói.
Có điều nói thì nói như vậy, nhưng sâu trong ánh mắt cô hiện lên tia nghi hoặc nồng đậm.
Phan Lâm này, càng ngày càng khiến cô không thể nắm bắt được.
Phong cảnh của nhà hàng rất đẹp, có thể nhìn thấy cảnh đẹp ở thành phố Ức Lam, nhưng bởi vì là nhà hàng nổi tiếng, nên có nhiều quy tắc. Có rất nhiều người đến ăn cơm, trong số đó còn có không ít những người nổi tiếng trên mạng đến đây quẹt thẻ.
Hai người tìm được một chỗ ngồi xuống, bắt đầu gọi món. “Ái Vân, em gọi món đi, cứ tùy ý gọi, đứng khách sáo với anh. Thứ chồng em có chính là tiền.” Phan Lâm cười nói. “Nhìn vẻ mặt nhà giàu mới nổi của anh này, thật là.” Lý Ái Vân hừ nhẹ một tiếng, nhưng trong lòng cảm thấy có chút mất cân bằng.
Cô luôn cho rằng Phan Lâm không có bản lĩnh gì cả. Nhưng hôm nay nhìn thấy, hình như cô nghĩ sai rồi.
Nếu như những lời người đàn ông này nói là thật, vậy quá đáng sợ rồi.
Nửa năm mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?
Hiệu quả đó không biết hơn bao nhiêu lần so với công ty của mình.
Trong lòng cô có chút phức tạp, nhưng cũng đặc biệt lo lắng. “Chỉ hi vọng những lời anh nói đều là thật, đừng có làm những việc bất chính.
Lý Ái Vân thầm nghĩ trong lòng, bắt đầu xem thực đơn.
Nhưng đúng lúc này, có mấy người cầm máy quay đi đến chỗ này. “Chào buổi tối mọi người. Nơi này chính là “Bí mật của Vienna” nhà hàng đắt đỏ nhất thành phố Ức Lam. Nghe nói dùng cơm ở đây, ít nhất cũng phải tiêu mất sáu mươi triệu, không đủ giá đấy thì không thể đến đây dùng bữa. Hôm nay mời mọi người theo tôi đi xem xem rốt cuộc ở đây có những thứ đồ thú vị mới nào nhé.”
Một người đàn ông nổi tiếng cười nói với ống kính. Một số khách hàng nhìn thấy người nổi tiếng này, đều ngạc nhiên hô lên. “Là Hòa Thành Đức. Trời ơi, đó là người nổi tiếng trên mạng về khoái âm đó. “Anh ấy có sáu mươi triệu fan đấy” “Không ngờ anh ấy lại đến đấy.”
Một vài khách nữ đã phấn khích hỏi phục vụ giấy bút, chuẩn bị tìm người nổi tiếng này xin chữ ký.
Quản lý nhà hàng nghe thấy vậy cũng vội vàng chạy đến, đích thân giới thiệu một số đặc điểm nổi bật của nhà hàng cho Hòa Thành Đức. “Đây là bàn ngắm cảnh của nhà hàng. Ngồi ở đây, có thể vừa ngắm nhìn quang cảnh phồn hoa về đêm của thành phố Ức Lam, vừa có thể nếm mỹ thực của nhà hàng. Tuyệt đối là lựa chọn có một không hai cho khách du lịch thành phố Ức Lam.” Quản lý đi đến bên cạnh Phan Lâm cười giới thiệu. “Rất tốt. Rất tốt”
Hòa Thành Đức gật đầu, nhìn quét qua Phan Lâm và Lý Ái Vân, nghiêng người hỏi: “Quản lý, chúng tôi muốn đơn độc chụp phong cảnh ở đây, anh có thể gọi hai người kia đổi chỗ ngồi khác được không? Chúng tôi không muốn có người vào trong hình. "Không vấn đề gì.
Quản lý lập tức đồng ý.
Người nổi tiếng như vậy đến quay video, sẽ tăng độ nổi tiếng của nhà hàng lên một tầm cao mới. Tất nhiên bọn họ sẽ hoan nghênh loại tuyên truyền miễn phí này rồi.
Quản lý đi qua, cho biết ý định của mình. “Đổi bàn?”
Phan Lâm nhíu mày: “Vẫn là thôi đi, hiếm khi tôi mới ăn cơm với vợ tôi, tôi không muốn làm cô ấy mất hứng. Thế này đi, đợi chúng tôi ăn xong thì anh bảo bọn họ đến quay đi." "Cái này... Quản lý có chút khó xử.
Tuy nhiên câu nói này của anh, đúng lúc để Hòa Thành Đức nghe thấy. “Này, anh bạn. Chúng tôi chỉ chụp bức ảnh thôi, sẽ không mất quá nhiều thời gian của anh đâu. Anh và bạn gái anh mau đổi bàn khác đi, đoàn đội của tôi có hàng chục người ở đây, chậm trễ một giây không biết phải lãng phí bao nhiêu nhân lực tiền bạc đầu. Đừng làm khó tôi.” Hòa Thành Đức đi qua, nhìn từ trên cao xuống nói. “Có lãng phí bao nhiêu nhân lực tiền bạc cũng không liên quan gì đến tôi cả. Các người muốn quay chục hình ảnh gì cũng không liên quan gì đến tôi. Quản lý, gọi món xong rồi, bảo người mang món ăn lên đi.” Phan Lâm đưa thực đơn qua, bình tĩnh nói.
Sắc mặt Lý Ái Vân có chút không được tự nhiên, cô cảm thấy hôm nay ra cửa không xem lịch rồi, hết phiền phức này đến phiền phức khác tìm đến. “Anh bạn à, anh có ý gì vậy? Tôi nói chuyện đàng hoàng với anh, anh lại có thái độ này sao?” Hòa Thành Đức tức giận rồi.
Từ sau khi trở thành người nổi tiếng trên mạng, chưa ai dám nói chuyện với anh ta như vậy, cho dù đi đến đâu, anh ta cũng là sự tồn tại xuất chúng. Vốn dĩ cho rằng người này nhìn thấy mình sẽ khách khí đổi bàn, nhưng không ngờ đối phương lại dám từ chối.
Không đặt người nổi tiếng như anh vào mắt sao? Hòa Thành Đức tức giận nghĩ. “Phiền các người mau cút đi, đừng ảnh hưởng đến tôi và vợ tôi dùng bữa, sự kiên nhẫn của tôi có hạn. Giọng nói của Phan Lâm cũng dần dần trở lên lạnh lùng. “Mày mẹ nó là cái thả gì chứ? Đừng có mà không biết điều. Hòa Thành Đức tức giận. “Anh... thưa anh, anh hơn quá đáng rồi. Chúng tôi không chọc đến anh. Là anh đến đây làm loạn. Vốn dĩ Lý Ái Vân không muốn nói gì, nhưng nghe thấy lời nói thô tục của Hòa Thành Đức, không thể ngồi yên được nữa, đứng dậy nói lớn. “Được thôi. Mẹ nó, không cho bọn mày thấy sự lợi hại của ông đây, bọn mày không biết tại sao hoa lại có màu đỏ đứng không?”
Hòa Thành Đức vô cùng tức giận, nhưng anh ta không ra tay, mà nghiêng người hét lên: “Bật ống kính lên. Mở trực tiếp lên. Quay. Quay đội cẩu nam nữ này cho tôi. Quay bọn họ. Nghe đây, viết bài rằng, hai người ăn mày không có tiền chiếm bàn ăn chực. Quản lý đuổi đi cũng vô dụng, còn muốn đánh người” “Được." Một người trong đoàn đội gật đầu, lập tức bắt đầu biên soạn. “Anh... anh đổ oan cho người khác.
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...