Đỉnh núi Thần Hỏa.
Thần Hỏa Tôn Giả ngồi trên ghế dài, vừa uống trà, vừa nhìn về biển phía xa.
Bên ngoài tràn đầy các đệ tử tinh anh.
Dưới chân núi còn có vô số đệ tử nhìn lên. Mọi người không hề mong đợi trận đấu này, bởi vì kết quả đã định rồi. Thứ mọi người mong đợi, chính là có thể được nhìn thấy Thần Hỏa Tôn Giả ra tay.
Bọn họ muốn nhìn thấy thủ đoạn giống như thần tiên rốt cuộc sẽ tráng lệ thế nào, lợi hại thế nào.
Tuy nhiên còn chưa đến một tiếng, Phan Lâm đã lên núi rồi. Mọi người lần lượt nhìn qua, nhưng lại phát hiện Phan Lâm không khác gì lúc trước. Người này lẽ nào không dùng y thuật để nâng cao thực lực của mình sao? Có người suy nghĩ hoang mang. Anh một đường đi đến, mọi người đều lần lượt nhường đường, không ai dám ngăn cản. “Tôn Giả, chúng ta bắt đầu thôi.” Phan Lâm đứng sau Thần Hỏa Tôn Giả, bình tĩnh nói.
“Nhanh vậy sao? Bản tôn còn cho rằng cậu còn kéo dài thời gian thêm chút nữa”
Thần Hỏa Tôn Giả từ từ đứng dậy, hai mắt kiêu ngạo nhìn Phan Lâm, giống như đang nhìn một con kiến vậy. “Đã rất chậm rồi” Phan Lâm nói.
“Tại sao không trân trọng thời gian cuối cùng này?”
Thần Hỏa Tôn Giả lắc đầu, hai tay chắp sau lưng, nhẹ giọng nói: “Quy tắc rất đơn giản, nếu như cậu có thể đâm một châm lên người bản tôn, coi như bản tôn thua. Về phần cậu thì không cần quan tâm cái gì là thắng thua, cậu không chịu được một châm của bản tôn, trúng thì nhất định sẽ chết”
“Nếu như tôi trúng một châm vào không chết thì sao?”
“Vậy coi như là bản tôn thua.” “Vậy thì không công bằng rồi”.
“Thế này mà còn không công bằng sao? Cậu muốn thế nào?”
“Tôn Giả và tôi mỗi người mười châm đi. Nếu như tôi đâm trúng Tôn Giả mười châm, Tôn Giả thua, nếu như Tôn Giả đâm trúng tôi mười châm, thì tôi thua, thế nào?” Phan Lâm nói.
Lời này vừa nói ra, toàn trường đều im lặng. Mọi người đều ngẩn ra nhìn Phan Lâm, ai cũng nhìn như nhìn một tên ngốc vậy. Thánh Nữ cũng sững ra, im lặng một lúc thì âm thầm hừ một tiếng, không nói lời nào.
Đây không phải là đang tìm chết sao?
Dường như tất cả mọi người đều cho rằng như vậy. Thần Hỏa Tôn Giả cười ha ha.
“Thú vị. Thú vị. Bác sĩ Lâm, cậu thật sự quá thú vị rồi. Cậu biết trúng mười châm của bản tôn sẽ thành dáng vẻ thể nào không?”
“Chắc không chết được.”
“Ha ha ha, được. Xem dáng vẻ thì cậu muốn thử nghiệm cách chết khác rồi. Bản tôn đồng ý. Chúng ta mỗi người mười châm phân thắng thua”
“Vậy chúng ta có thể bắt đầu rồi”
Phan Lâm bình tĩnh nói, sau đó lấy một túi đựng châm ở trong lòng ra, mở ra, ghim vào thắt lưng.
Những cây châm đó vậy mà lại là màu đen, phát ra thứ ánh sáng kỳ dị dưới ánh mặt trời, rất kỳ lạ.
"Chất liệu châm này của cậu rất đặc biệt." Thần Hỏa Tôn Giả liếc nhìn, nghi hoặc.
“Châm của Thần Hỏa thì sao?” “Châm của bản tôn? Lấy từ vô tận, dùng không hết. Cần gì phải lo lắng chứ?” Thần Hỏa Tôn Giả cười nhạt, sau đó phất tay.
Lục bục lục bục.
Dung nham trong miệng núi lửa bên cạnh đang sôi trào, sau đó một cơn sóng dung nham đột nhiên dâng lên, bắn tung tóe lên bầu trời, nứt thành hàng ngàn cây ngân châm, cứ lơ lửng như vậy trên không trung.
Trong tích tắc, mọi người đều nhìn đến ngốc luôn.
Nhìn chân dung nham trên bầu trời giống như những hạt mưa, ai cũng đều há to miệng, không thể tin nổi.
Nếu như rơi xuống, e rằng Phan Lâm sẽ trở thành tổ ong vò vẽ mất. Đây chính là chiêu thức của Thần Hỏa Tôn Giả sao?
Thật sự là sự tồn tại như thần tiên mà. “Bác sĩ Lâm, cậu thấy châm này của bản tôn thế nào?” Thần Hỏa Tôn Giả cười nhạt hỏi. Phan Lâm nhìn qua, vậy mà lại lắc đầu: “Không sao cả.” “Cái gì?”
Mọi người bị lời nói của Phan Lâm làm cho sững sờ.
“Ồ?” Thần Hỏa Tôn Giả cũng có chút ngạc nhiên.
Nhưng thấy hai mắt Phan Lâm nhìn chăm chú Thần Hỏa Tôn Giả, nghiêm túc nói: “Trình độ võ học, tôi kém xa Tôn. Giả, nhưng thuật ngâm châm Phan Lâm tôi chưa bao giờ sợ ai. Thần Hỏa Tôn Giả, hôm nay e rằng Tôn Giả phải thất bại rồi.”
Sự tự tin chưa bao giờ có hiện lên trên người Phan Lâm.
Đó là một loại tự tin vốn có.
Cho dù đối mặt với sự tồn tại đỉnh cao của nước Thần Long, cho dù là mạnh hơn Phan Lâm, Phan Lâm cũng chưa từng sợ ai.
Đầu óc mọi người đều trống rỗng. Thật sự không nói lời kinh ngạc thì không thôi mà. Vậy mà có người dám nói ra những lời ngông cuồng như vậy với Thần Hỏa Tôn Giả. Đây là đang khiêu chiến sao?
Điên rồi.
Tên bác sĩ Lâm này nhất định là điên rồi.
Nhiều người không khỏi run rẩy.
Bọn họ kinh sợ nhìn Thần Hỏa Tôn Giả. Đối mặt với lời nói như vậy, Thần Hỏa Tôn Giả nhất định sẽ tức giận, sẽ sử dụng chiêu thức tàn nhẫn nhất để giết đối thủ.
Chuyện này quả thật là như vậy.
Thần Hỏa Tôn Giả trở lên bình tĩnh, trên mặt cũng không còn nụ cười, chỉ yên tĩnh nhìn Phan Lâm. Nhưng ông ta càng yên tĩnh, càng đại biểu cho việc ông ta càng chuyên chú, càng tức giận. Tuy nhiên tiếp theo Phan Lâm sẽ nói một câu nói, dường như muốn khiến tất cả những người ở đây nổ tung.
“Tôn Giả, Tôn Giả không hiểu châm. Tôi không thể bắt nạt người ngoài ngành được, cho nên, tôi nhường Tôn Giả ra | tay trước.”
Lời nói này, khiển linh hồn của tất cả mọi người đều sắp nổ tung. “Cậu... cậu bảo bản tôn ra tay?” Thần Hỏa Tôn Giả giận quá hóa cười. “Sao vậy? Không được sao?” Phan Lâm hỏi ngược lại.
“Ha ha ha, được. Được. Có thể. Nếu như vậy, bản tôn sẽ không khách khí nữa”
Thần Hỏa Tôn Giả cười lớn ha ha, nhưng sát khí toàn thân đã vô cùng nồng đậm.
Ông ta không khách khí nữa, tay phất xuống.
Rào rào rào rào.
Vô số châm dung nham từ trên bầu trời trực tiếp đổ xuống như mưa bão, đầm về phía Phan Lâm.
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...