Thần Y Ở Rể

Người nhà họ Kiều vừa ra khỏi sơn trang thì lập tức dừng lại. “Người của Tập đoàn Dương Hoa có đi theo không?” Kiều Long Nam Nam nhìn xung quanh vài lần, khàn giọng hỏi. “Thưa ông chủ, không có ạ. Trước khi chúng ta vào đây, người của chúng ta đã giám sát hết tất cả mọi thứ ở đây rồi! Hiện nay bác sĩ Lâm vẫn đang ở trong sơn trang nhìn những thẻ tre, chưa từng rời khỏi đó, cũng không phải người trông chừng chúng ta!” Người đứng phía sau cung kính bước tới nói. “Hừm, xem ra bác sĩ Lâm này không có chút phòng bị nào đối với chúng ta.

Kiều Long Nam liếc nhìn Kiều Tín Mạnh rồi hừ lạnh, nói: “Tên khốn kia, còn không mau tới đây?” "Ba..."

Kiều Tín Mạnh run rẩy bước tới. “Bị thương ở đâu rồi à?” Kiều Long Nam lạnh lùng hỏi. “Không... Không có bị thương chỗ nào hết.” Kiều Tín Mạnh cứng đầu đáp. “Bác sĩ Lâm không tra tấn con sao?” “Chuyện đó... Chuyện đó. Không có. Bác sĩ Lâm cũng không mọi bất cứ thông tin gì từ con cả. “Nếu đã như vậy thì sao con còn yếu đuối như vậy hả? Thật vô dụng, làm mất hết mặt mũi nhà họ Kiều chúng ta!” Kiều Long Nam trực tiếp giơ cánh tay lên tát một bạt tay.

Chát

Tiếng bạt tay giòn giã vang lên.


Kiều Tín Mạnh bị đánh đến xoay một vòng, xém tý nữa là ngồi bệt xuống đất. “Ba. Con.” Kiều Tín Mạnh che mặt muốn nói gì đó, nhưng đã bị Kiều Long Nam hét lên một cách nghiêm khắc ngắt ngang. “Câm miệng! Cái thứ chuyên làm mất mặt này, mau cút ngay! Đợi tao xử lý xong bác sĩ Lâm, sẽ quay lại dạy dỗ mày!” Kiều Long Nam lạnh lùng hét lên. Nghe vậy, Kiều Tín Mạnh, Kiều Đức Trọng và Kiều

Trung Bảo đều biến sắc. “Gia chủ, ngài... Ngài định đối phó với bác sĩ Lâm sao?” Sắc mặt Kiều Đức Trọng rất khó coi, hỏi dồn. “Thế thì đã sao? Hai người cũng là hai tên phế vật, lần này trở về chờ bị xử lý theo gia luật đi.” Kiều Long Nam đáp một cách khinh thường.

Nhưng Kiều Đức Trọng lập tức quỳ rạp trên mặt đất và sốt sắng hét lên: “Gia chủ, không được, không thể được!” “Sao?” Kiều Long Nam cau mày: “Mới đây đã muốn xin tha sao? Không cảm thấy quá sớm à? Tham sống sợ chết như vậy cũng xứng làm người nhà họ Kiều sao?” “Không... Gia chủ, ý tôi không phải vậy! Ý tôi là ngài không thể đến gây sự với bác sĩ Lâm được đâu!” Kiều Đức Trọng lo lắng nói. “Ý anh là sao?” Sắc mặt Kiều Long Nam rất khó coi, khó hiểu hỏi. “Gia chủ, không thể động đến bác sĩ Lâm được đầu Anh ta không đơn giản như những gì chúng ta nghĩ, tuyệt đối đừng động chạm đến anh ta!” Kiều Đức Trọng gấp gáp hét lên.

Đến cả Kiều Trung Bảo cũng quỳ xuống, gấp gáp nói: “Gia chủ, bây giờ phải rời khỏi đây gấp, đừng đến gây sự với bác sĩ Lâm, nếu không... Chúng ta sẽ rơi vào cảnh trở trêu!”

Nghe hai người nói vậy, người nhà họ Kiều cũng hết sức bất ngờ.

Hai người này là cao thủ cấp Địa của nhà họ Kiều! Sao giờ dáng vẻ bọn họ lại như thể sợ bác sĩ Lâm đến vậy, nhất gan đến vậy?” “Các người... Thật là vô lý! Quả là đồ vô dụng! Mau đứng dậy cho tôi!” Kiều Long Nam tức giận nói không nên lời, hùng hổ hét lên.

Nhưng cả hai không đứng dậy mà vẫn tiếp tục thuyết phục Kiều Long Nam rời đi.

Kiều Tín Mạnh thấy vậy cũng quỳ xuống và hét lên: “Ba, những lời ông Trọng và ông Bảo nói đều là thật, tên bác sĩ Lâm đó không phải hạng tầm thường đâu, chúng ta không thể đấu với anh ta đâu, nếu không chúng ta sẽ tiêu đời. Chúng ta mau ra khỏi đây đi ba! Không thể tiếp tục ở lại đây được!” “Đồ rác rưởi!”


Kiều Long Nam hét lên và đá Kiều Tín Mạnh một cách thô bạo. "A!"

Kiều Tín Mạnh ngay lập tức ngã lăn về phía sau vài vòng, đất cát dinh đầy mặt trong vô cùng thảm hại. "Nghe này, hai người đứng dậy ngay cho tôi, cùng tôi đi xử lý tên bác sĩ Làm đó! Bảo vật gia truyền nhà họ Kiều của chúng ta vẫn đang nằm trong tay anh ta, nếu hôm nay không lấy lại được thì các người đừng ai muốn được trở về nhà họ Kiều!” Kiều Long Nam giận dữ, nghiêm nghị hét lên.

Tình thần của ông ta khiến không ai dám từ chối. “Gia chủ, nếu ngài nhất quyết phải đi thì đồng nghĩa với việc tự tìm đường chết. Việc đã đến nước này, tôi không thể không nói cho ngài biết một bí mật động trời”

Thấy không thuyết phục được Kiều Long Nam, Kiều Đức Trọng đành phải nghiến răng nghiến lợi hét lớn.

Kiều Long Nam nghe vậy, lửa giận trên mặt giảm bớt đôi chút, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông ta rồi hỏi: “Bí mật gì?”

Khi thấy vậy, Kiều Đức Trọng liếc mắt nhìn Kiều Trung


Bảo, sau đó nuốt nước bọt, đứng dậy nghiêm túc nói: "Gia chủ, có thể ngài sẽ không tin, nhưng... Chuyện này tôi tận mắt nhìn thấy, không phải chỉ có tôi mà còn Kiều Trung Bảo, còn có cậu chủ, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy!” “Nhìn thấy cái gì? Mau nói đi!” Kiều Long Nam sốt ruột hét lên. “Chúng tôi đã nhìn thấy... Người đứng đầu của Liên minh Thương mại – Bạch Hoạ Thuỷ!” Kiều Đức Trọng khàn giọng nói.

Lời vừa dứt, tất cả mọi người trong nhà họ Kiều đều vô cùng bất ngờ. “Ai?” Kiều Long Nam mở to mắt hỏi. “Bạch Hoạ Thuỷ!” Kiều Đức Trọng lặp lại. “Bạch... Quản lý Thuỷ sao? Anh nhìn thấy cô ta ở đâu?” “Bác sĩ Lâm chết chúng tôi dưới tầng hầm, không chỉ có quản lý Thuỷ, chúng tôi còn nhìn thấy được người của Tuyệt Phạt và người đứng đầu Tài Quyết Việm Han Bon họ đều ở đó, đều bị bác sĩ Làm bạt nhót Kiều Đức Trong nghiêm túc nói.

Trong khoảnh khắc, xung quanh không có bất cứ âm thanh nào.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

- ---------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui