Lệnh của Hoa An được thực thi.
Dù tim ngừng đập nhưng Dịch Minh Thiên đã nhanh chóng được chuyển đến đội ngũ y tế để cấp cứu bằng iy phương pháp hồi cứu tim.
Khách sạn này thuộc Liên minh thương mại và đạt tiêu chuẩn bảy sao, tất cả các trang thiết bị trong khách sạn đều là các trang thiết bị hỗ trợ, thậm chí đội ngũ y tế hùng hậu đã được bố trí để bảo vệ tính mạng cho khách của khách sạn.
Còn về phần Phan Lâm, ông ta đã đặc biệt phái cả một đám cao thủ của Liên minh thương mại đi mời.
Tuy nhiên người bên cạnh vẫn khá lo lắng, trầm giọng nói: "Quản lý An, tôi nghĩ ông nên đích thân đi mời bác sĩ Lâm thì hơn!"
Tại sao?” Hoa An sửng sốt. “Ông hy vọng rằng bác sĩ Lâm sẽ cứu sống Dịch Minh Thiên, thay đổi tình thế, để không làm mọi thứ tồi tệ hơn và ảnh hưởng đến uy tín của ông, nhưng vừa rồi, ông đã đuổi bác sĩ Lâm đi trước mặt mọi người làm bác sĩ Lâm tức giận, chỉ sợ là đã đắc tội với cậu ta, chưa chắc đã tới đây đâu. Nếu ông không đích thân đi, chắc chắn là không mời được cậu ta đến đâu.
Hoa An nghe vậy liền khẽ gật đầu: “Cũng có lý! Nếu đã như vậy, tôi đích thân đi một chuyến vậy.
Bãi đậu xe của khách sạn.
Phan Lâm và Trương Thất Dạ lên chiếc xe do Liên thương mại sắp xếp và chuẩn bị lái ra sân bay.
Tuy nhiên, chiếc xe vừa lái ra khỏi khách sạn.
Bo!
Một chiếc MercedesBenz G bất ngờ lao tới, hất văng chiếc xe mà Phan Lâm và Trương Thất Dạ đang ngồi sang bên đường.
Người đi đường la hét và bỏ chạy. “Khốn khiếp!”
Trương Thất Dạ rất tức giận, đẩy cửa xe lao ra ngoài, đá tới tấp vào chiếc Benz G.
Râm!
Chiếc Benz G bị anh ta đá lùi năm sáu mét, đầu xe móp méo.
Anh ta bước qua vài bước và mở cửa.
Tuy nhiên không có gì bên trong cả “Hả?” Trương Thất Dạ cau mày, đột nhiên nhận ra điều gì đó và nhìn xung quanh.
Nhưng không biết từ lúc nào đã có hơn chục người đứng xung quanh.
Những người này đều mặc âu phục màu đen và đeo mặt nạ giống như anh ta, nhưng những người này chỉ đeo nửa mặt nạ, chỉ che mắt, trên tay mỗi người đều cầm một thanh kiếm.
Thanh kiếm dường như được làm bằng chất liệu đặc biệt, dưới ánh nắng nó chiếu rọi sáng loáng. "Tên Kiều Tín Mạnh này thật sự vội không chịu được nữa rồi! Tôi vừa bước chân ra khỏi khách sạn, hắn ta đã sai người đến giết tôi rồi sao? đúng là một kẻ tàn ác!"
Phan Lâm xuống xe, châm một điều thuốc. "Anh đứng một bên quan sát là được rồi, lũ chó mèo này để tôi xử lí cho!"
Trương Thất Dạ nói xong, không nhiều lời nữa mà lao thẳng đến chỗ những người đó. “Nhẹ nhàng chút, đang ở ngoài đường đấy, đừng tự chuốc lấy phiền phức."
Phan Lâm nhẹ nói. “Biết rồi ạ.
Trương Thất Dạ như một cơn gió, giết chết đám tay chân nhà họ Kiều
Người nhà họ Kiều dường như không ngờ rằng Trương Thất Dạ lại dám đánh lại, giơ dao lên và chém từng người một.
Bọn chúng lại không phải là những tên bình thường, mỗi đòn đánh và đường kiếm đều rất dứt khoát được tổ chức tốt, lưỡi dao sắc bén, cộng với sức mạnh cánh tay đáng sợ của chúng, nó đủ để cắt cả sắt và chia cắt mọi thứ.
Tuy nhiên, người mà những người này đối phó cũng không phải người thường, mà là Trương Thất Dạ rất ghê góm!
Trương Thất Dạ đang nắm chặt nắm đấm, đến gần những người này và đột ngột tấn công.
Nắm đấm của anh ta như sắt thép, thanh kiếm bị cánh tay của anh ta chặn lại, sau đó anh ta đấm một phát.
Phụt
Một ngụm máu lớn phun ra từ miệng người đó, thậm chí còn có cả máu trong tim gan bị vỡ ra nữa.
Rõ ràng, cú đấm này đã làm tan nát lục phủ ngũ tạng của anh ta.
Trương Thất Dạ lại đấm những người khác.
Dưới đòn tấn công dữ dội với tốc độ kinh hoàng, hơn mười người này đều bị đánh gục xuống đất và chết.
Nhưng nhìn bề ngoài, da và thịt của họ vẫn còn nguyên vẹn, họ không bị thương gì cả, chỉ giống như ngất xỉu.
Phan Lâm thấy vậy gật đầu thán phục. “Như vậy đã đủ nhẹ nhàng chưa?” Trương Thất Dạ phủi tay, lạnh lùng nói. “Tuyệt vời!”
Phan Lâm ném điều thuốc qua.
Trương Thất Dạ bắt lấy nó và châm lửa. “Đi thôi! Bắt taxi đến sân bay!”
Phan Lâm nói xong xoay người đi về phía ven đường. Đúng lúc này, một nhóm người vội vàng chạy tới.
Người đứng đầu là Hoa An. "Anh Lâm, xin hãy dừng bước!" Hoa An gọi lớn.
Khi đến gần, ông ta nhìn những người trên mặt đất với ánh mắt kinh ngạc. "Những...những người này là ai vậy? Bác sĩ Lâm, anh có làm sao không? Anh không sao chứ?" "Quản lý An, mọi người không ai là kẻ đần độn đầu, giả bộ như vậy làm gì? Những người này là ai, ông lại không biết được sao?”
Phan Lâm vẩy tàn thuốc, lạnh lùng nói.
Hoa An nghe vậy liền cười nói: "Tên Kiều Tín Mạnh này đúng là không biết lượng sức mình, tưởng dựa và mấy tên này có thể làm hại bác sĩ Lâm sao, rốt cuộc quá là ngày thơ mà!” "Sao quản lý An không tiếp tục chủ trì yến tiệc vậy?
Đến đây tìm tôi làm gì vậy?” Phan Lâm hỏi. "Còn không phải vì tên Kiều Tín Mạnh vô dụng sao, anh ta đã chữa lung tung cho ông Dịch! Bây giờ tim của ông Dịch đã ngừng đập, đang được cứu chữa, ông ấy đang trong cơn nguy kịch! Bác sĩ Lâm, phiền anh mau đi cùng tôi một chuyến, giúp tôi ra tay cứu lấy ông Dịch!” Hoa An hơi cúi đầu, cung kính nói.
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...