Bạch Hoạ Thuỷ vẫn đọc sách và uống trà trong căn phòng Phan Lâm đã sắp xếp.
Mặc dù đã bị giam giữ nhiều ngày, nhưng cô ta không vội vàng, cũng không sợ Phan Lâm giết mình.
Ngược lại, thẩm phán và những người truyền giáo lại lo lắng hơn ai hết.
Họ không biết Phan Lâm định giam họ đến khi nào.
Sáng sớm hôm sau, Phan Lâm dẫn Trương Thất Dạ đi tới địa điểm tổ chức yến tiệc do Liên minh Thương mại tổ chức.
Nghe nói buổi tiệc này là lễ kỷ niệm 280 năm thành lập Liên minh Thương mại.
Người tổ chứóc, thì sức ảnh hưởng của Hoa An trong Liên minh Thương mại càng ngày càng lớn, thoáng chốc đã có được thái độ của người lãnh đạo Liên minh Thương mại.
Bữa tiệc không được tổ chức tại trụ sở của Liên đoàn Thương mại, mà tổ chức ở chi nhánh tại thành phố Trung Châu của Liên đoàn Thương mại.
Hội trường chi nhánh này là hội trường lớn nhất của Liên minh Thương mại, và người phụ trách hội trường này là Hoa An.
Sau khi xuống máy bay, Phòng Thương mại sẽ cử một chiếc xe riêng đến đón.
Mười mấy chiếc Rolls Royces đỗ bên ngoài sân bay từ lâu, tất cả đều có nhiệm vụ đón và trả khách từ khắp nơi trên thế giới.
Xem ra có không ít người được Liên minh Thương mại mời đến, không phải chỉ mỗi Phan Lâm bị Liên minh Thương mại nghi ngờ.
Nghĩ đến đây, Phan Lâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Bác sĩ Lâm, tối đeo mặt nạ xuất hiện trong bữa tiệc của Liên minh Thương mại, anh không sợ sẽ thu hút sự chú ý sao?” Trương Thất Dạ do dự, trầm giọng hỏi.
“Liên minh Thương mại có liên hệ với đại hội, có tính chất đặc biệt. Người tham dự yến tiệc đều là những người rất đặc biệt, dị thường, anh đã là gì đâu!” Phan Lâm bình tĩnh nói.
Trương Thất Dạ gật đầu. Ngay sau đó, chiếc Rolls-Royce dừng trước khách sạn lớn nhất thành phố Trung Châu. Dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, hai người trực tiếp đi đến sảnh tiệc ngoài trời trên sân thượng khách sạn.
Lúc này, bữa tiệc ngoài trời này vô cùng hoành tráng và sang trọng. Sàn của sảnh tiệc đều được làm bằng vàng, ly rượu và bộ dụng cụ ăn đều làm bằng pha lê.
Thức ăn trong b khoáng trên bàn cũng có giá 350 triệu rồi.
Phan Lâm cũng đã từng được chứng kiến rất nhiều buổi tiệc của giới thượng lưu.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một cảnh tượng xa hoa đến như vậy.
“Quả là Liên minh Thương mại, thực sự rất giàu có!” Ngay cả Trương Thất Dạ cũng thở dài.
Mặc dù được tôn vinh là ác quỷ của giới ma quỷ, nhưng anh ta có vẻ không giàu có lắm.
“Bác sĩ Lâm sao? Ây dô, thật hân hạnh làm sao! Anh đến đây chính là niềm vinh hạnh của Liên minh Thương mại chúng tôi!”
Lúc này, một người đàn ông trung niên cười đi tới, bắt tay Phan Lâm thật chặt. “Xin hỏi ngài là?”.
“Đây là ông Hoa An - người quản lý Liên minh Thương mại chúng tôi!” Người bên cạnh giới thiệu.
“Người quản lý Liên minh Thương mại?”
Phan Lâm cau mày.
“Người quản lý cũ đã mất tích, Liên minh Thương mại không thể không có người quản lý được. Đúng lúc kẻ hèn này được mọi người coi trọng nên mới được bổ nhiệm làm người lãnh đạo” Hoa An cười nói.
“Hoá ra là như vậy, xin được chúc mừng quản lý An” Phan Lâm nở nụ cười, nói.
"Ây, có gì đáng để chúc mừng đầu chứ? Hiện nay còn chưa rõ tung tích của quản lý Thuỷ, không rõ cô ấy còn sống hay đã chết.
Một ngày chưa tìm được quản lý Thuỷ, cái chức lãnh đạo đại diện này tôi làm vậy thôi chứ thấy xấu hổ lắm” Hoa An thở dài, sau đó lại cười nói: “Ngược lại là anh đó, bác sĩ Lâm, gần đây anh thật sự là làm nên chuyện lớn, một chuyến đến nước Anh Hoa lại có thể mang lại vinh quang cho đất nước, thật giỏi giang! Ha ha ha..”
"Quản lý An quá lời rồi, người như Nakagawa Yokoichi chẳng khác nào một gã hề cả. Cho dù là tôi không ra tay thì người khác cũng sẽ đánh bại anh ta một cách dễ dàng. Để bảo vệ võ thuật của nước Thần Long, chuyện này có xá gì đâu!” Phan Lâm lắc đầu.
“Vậy sao? Nhưng tôi nghe nói rằng vị thần bảo vệ của đất nước Anh Hoa - Thương Kình Lực Yamata cũng đã bị anh đánh bại. Nếu nói Nakagawa Yokoichi là một tên hề, vậy thì Thương Kình Lực Yamata cũng được xếp vào hạng cao thủ chứ nhỉ?” Hoa An cười nhưng ánh mắt lại dò xét khắp người Phan Lâm, giống như đang tìm kiếm thứ gì.
“Cũng có thể cho là vậy, cũng có thể.” Phan Lâm cười ha ha qua quýt cho qua.
Hoa An thấy vậy cũng cười cười, không hỏi thêm gì nữa, cười nói: “Bác sĩ Lâm đi đường mệt mỏi rồi, mau đến đây, chúng ta ngồi xuống trước, chút nữa sẽ có mấy tiết mục, mong bác sĩ Lâm có thể tham gia nhiều chút!”
Tiết mục gì vậy?”
“Ha ha, chốc nữa bác sĩ Lâm xem rồi sẽ biết thôi!”
Hoa An nói mấp mé rồi đi chào hỏi những vị khách khác.
Phan Lâm thấy khó hiểu nhưng cũng không tiện hỏi.
“Bác sĩ Lâm, có vấn đề!”.
Lúc này, Trương Thất Dạ nói khẽ.
"Có chuyện gì?” Phan Lâm quay đầu lại.
“Anh không phát hiện ra sao? Có phải bảo vệ ở buổi tiệc của Liên minh Thương mại quá nhiều rồi, đi đến đâu cũng thấy người của bọn họ. Chỗ này cũng là chi nhánh của Liên minh Thương mại, theo lý mà nói không cần thiết phải cho nhiều người thể đến canh gác chứ nhỉ?” Trương Thất Dạ hạ giọng nói: “Những người này đủ để phong toả toàn bộ buổi tiệc đó!”
"Phong toả sao?” Phan Lâm đột nhiên căng thẳng.
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...