Ông Trần là một người thẳng thắn, mục đích của ông ta tới đây chính là để thách đấu với ninja cao cấp, ông ta không muốn hồi tưởng lại chuyện cũ nữa mà muốn lập tức thi đấu.
| "Takahashi Imura, mau ra tay đi. Lần này tôi muốn phục thù” Ông Trần bước tới và hét lên.
Ngoài việc nói ra, ông ta còn giải phóng tất cả năng lượng của mình. Một năng lượng tràn trề và mạnh mẽ chưa từng thấy tràn ngập cơ thể ông ta.
Những người học trò của Takahashi Imura ở xung quanh đều cảm thấy sợ hãi năng lượng mạnh mẽ này, khuôn mặt bọn họ tái nhợt, hơi thở cũng trở nên rối loạn, khí thế của ông ta thực sự quá mạnh.
Ông Trần tuy rằng vẻ ngoài không đẹp mắt, nhưng ông ta đã dành cả đời để luyện võ, từ nhỏ ông ta đã là thiên tài với một tài năng phi thường. Nếu để so sánh với Trịnh Nam Thiên thì cũng chỉ có ông ta là xứng đáng và cũng chỉ có ông ta mới dám thách đấu với Takahashi Imura, người có biệt danh là ninja cấp cao.
"Lưu Bảo Nam, mau lùi lại. Cô gái nhỏ, cô có phải là cháu gái của ông Trần không? Cô mau ra đây với tôi, đừng đứng gần chỗ đó, kẻo lại bị thương bây giờ." Mặc dù Nông Minh Chiến không phải là người trong giới võ thuật nhưng ông ta đã tiếp xúc với rất nhiều tuyển thủ và hiểu được sự kinh khủng của bọn họ.
| Tuy nhiên, những người học trò của Takahashi Imura vẫn đứng yên tại chỗ và nhìn chằm chằm vào ông Trần.
"Tại sao bọn họ không rời đi? Chẳng lẽ không sợ bị ảnh hưởng sao?" Lưu Bảo Nam kinh ngạc nói.
Nông Minh Chiến cũng nhìn chằm chằm vào những người này và cảm. thấy có gì đó không ổn.
- Những người học trò của Takahashi Imura đã bị sức mạnh của ông Trần đè nén, hô hấp không thông, ai nấy đều đang khó chịu đến cực điểm nhưng bọn họ vẫn đứng yên chỗ cũ.
| Rốt cuộc bọn họ đang làm gì? Chẳng lẽ bọn họ không sợ chết sao, hay còn có một lí do nào khác? Từ trước đến nay tìm của Nông Minh Chiến chưa từng đập nhanh như bây giờ. Vào lúc này, biến cố thực sự xảy ra rồi.
"Đúng là không biết tự lượng sức mình, với thực lực của ông thì chỉ đủ để thi đấu với học trò của tôi mà tôi. Nếu muốn đấu với tôi thì e rằng ông không có đủ tư cách”
Sau khi nói xong, Takahashi Imura đột nhiên mở mắt và phát ra một tiếng "ha" trong miệng.
Trong phút chốc, khí lực lúc nãy của ông Trần bao trùm cả căn phòng đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Giống như những mảnh kính vỡ, không có chỗ nào là hoàn chỉnh.
“Cái gì?” Sắc mặt ông Trần tái nhợt, đám người xung quanh liên tiếp lùi về phía sau và kinh ngạc nhìn Takahashi Imura.
Cô gái tóc ngắn đứng ở đây cũng sững sờ và lẩm bẩm nói: "Không thể... chuyện này không thể nào..."
"Chà, Takahashi Imura. Sau nhiều năm như vậy tiến độ võ công của ông đã nhanh hơn tôi gấp đôi, hiện tại ông đang ở cảnh giới nào rồi?" Ông Trần nghiến răng, bất đắc dĩ hỏi.
"Cảnh giới của tôi là cảnh giới mà ông không bao giờ đạt được. Ông Trần, nếu tôi đã có thể đánh bại ông lần một thì hiển nhiên tôi cũng có thể đánh bại ông lần hai. Bởi vì thực lực của tôi so với ông mạnh hơn rất nhiều. Vì vậy, những người như ông không đủ tư cách để thách đấu tôi.” Takahashi Imura nhẹ nhàng nói.
"Tôi thừa nhận ông rất mạnh, lần này tôi thua. Nhưng tôi không tin mình không thể đánh bại ông, lần sau tôi nhất định sẽ đánh bại ông.” Ông Trần
mặc dù rất tức giận nhưng cũng chỉ có thể thừa nhận thất bại của mình, ông ta sẽ rời đi trước, sau đó trở về chăm chỉ tu luyện chờ thời cơ thích hợp để đánh bại Takahashi Imura.
Nhưng đúng lúc này, Takahashi Imura lên tiếng: "Ông Trần, ai bảo ông rời đi?"
Ông Trần sửng sốt, sau đó đột ngột quay đầu lại nói: "Ông muốn làm gì?"
"Tôi là ninja cấp cao. Tôi được mọi người ở đất nước tôi ngưỡng mộ. Không phải ai cũng có thể thách đấu với tôi, nếu ông muốn có cơ hội để chiến đấu với tôi thì ông nhất định phải trả giá. Bây giờ ông đã chiến đấu với tôi rồi, nhưng... giá của ông là bao nhiêu?” Takahashi Imura chế nhạo nói.
"Giá sao? Ông muốn cái giá nào?" Ông Trần hỏi với vẻ mặt khó coi. | “Đơn giản thôi, tôi chỉ cần tay chân của ông, chắc hẳn là không có vấn đề gì đâu nhỉ” Takahashi Imura mỉm cười nói.
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...