Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hành động này của Phan Lâm khiến tất cả những người có mặt ở đó đều cảm thấy kinh ngạc.
Đây đều là những người ở đại hội! Sao Phan Lâm có thể gọi người đến bao vây bọn họ như thế này chứ? Đây không phải là tìm cái chết sao? Hiện trường nhanh chóng trở nên vô cùng căng thẳng! Nhìn sự chật chội trong phòng làm việc, bà Quế khẽ cau mày: "Bác sĩ Lâm, ngài có ý gì?"
"Bà Quế à mong bà đừng nóng giận, tôi làm như vậy cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi. Phải biết rằng nhà họ Lâm không phải chỉ mới hại tôi một hai lần, lần này mình chủ Họa Thủy mất tích rõ ràng không hề liên quan gì tới tôi. Thế mà các người là kéo bầy kéo lũ đến dò xét tôi! Không biết bao nhiêu người của liên minh thương mại đến Giang Thành này làm náo loạn mọi thứ! Nếu như tôi không làm rõ chuyện này vậy thì tối nay tôi sẽ ngủ không được yên lòng” Phan Lâm bình tĩnh nói.
| "Bác sĩ Lâm, tôi thừa nhận rằng cách tiếp cận của chúng tôi có chút không đúng, nhưng tôi vừa mới nói lý do rồi. Sao cậu vẫn cho rằng chúng tôi có dính dáng đến nhà họ Lâm thế?" Bà Quế cảm thấy kỳ quái hỏi. | "Có vẻ như bà Quế hoàn toàn không biết gì về chuyện trước đó, nên giờ tôi sẽ nói thẳng"
Phan Lâm thẳng thắn nói ra hết những chuyện mà nhà họ Lâm đã làm thông qua người của đại hội, hơn nữa nói ra hết những chuyện mà họ đã làm với anh.
Đương nhiên là anh sẽ không nói ra hết mọi chuyện, trong khi nói cũng sẽ sửa lại đôi chút, sau đó kể một câu chuyện gần giống như thế.
Nghe thấy lời của Phan Lâm, nhóm của bà Quế, cậu Hoàng cũng nhanh chóng hiểu ra.
“Bác sĩ Lâm cảm thấy chúng tôi bị người nhà họ Lâm khích bác và dụ dỗ, nên mới đến Giang Thành để đối phó cậu sao?” Bà Quế nói.
"Hừ, bác sĩ Lâm, anh nghĩ chúng tôi là ai? Chỉ một nhà họ Lâm mà cũng muốn điều khiển chúng tôi sao? Đừng có mà mơ!" Người thanh niên hừ lạnh.
"Sao? Vậy nói là tôi nói oan cho các người sao?" Vẻ mặt Phan Lâm trở nên vô cùng kinh ngạc.
"Bác sĩ Lâm, chúng tôi cũng không phải tên ngốc như Long Giang Phong kia dễ dàng bị người khác kích động! Huống chi Long Giang Phong là cái thá gì chứ? Ông ta có tư cách để được so với chúng tôi sao? Đám chó mèo như nhà họ Lâm, ông đây cảm thấy vô cùng xem thường!" Người thanh niên khinh thường lên tiếng.
"Vậy sao? Thực xin lỗi, thực xin lỗi, vô cùng xin lỗi, đã trách người tốt!"
Phan Lâm bày ra dáng vẻ vô cùng sợ hãi, bận rộn vẫy vẫy tay: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau rút lui hết cho tôi!".
"Vâng, tổng giám đốc Lâm!" Mọi người nhanh chóng rút lui khỏi phòng làm việc.
Phan Lâm vội vàng bước tới bắt tay: "Vô cùng xin lỗi các vị, là do Phan Lâm tôi đường đột trách làm các vị! Mà các vị đừng đi vội, tôi sẽ đứng ra làm chủ mời các vị một bữa cơm, các vị thấy thế sao?"
"Không cần mời cơm, nếu là hiểu lầm thì chỉ cần giải quyết cho tốt là được. Chúng tôi còn có việc vì thể phải đi ngay!" Bà Quế cười.
"Vậy tôi sẽ đưa các vị!"
"Không cần!" Bà Quế khẽ vuốt vuốt cằm, có chừng mực sau đó nhanh chóng muốn rời khỏi đó.
Nhưng đúng lúc này, một người mặc đồ đen trong đại hội đột nhiên đẩy vào, vội vàng đi tới bên tai bà Quế, thì thầm vài câu.
Sắc mặt bà Quế hơi thay đổi, nhìn người áo đen kia một cái sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Cậu Hoàng và người giả làm Bạch Họa Thủy cảm thấy vô cùng nghi ngờ, nhanh chóng đuổi theo.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đại hội đều rời đi. Hàn Long nhìn thấy đám người đó rời đi thì mới hồi phục lại tinh thần.
"Hàn Long, cho người theo dõi bọn họ! Khi nào họ rời khỏi Giang Thành, hãy báo cho tôi biết" Nụ cười trên mặt Phan Lâm nhanh chóng biến mất, anh bình tĩnh nói.
“Cậu cứ yên tâm đi, tổng giám đốc Lâm. Tôi sẽ sắp xếp người theo dõi thế nhưng... Tổng giám đốc Lâm à tôi có một việc chưa rõ” Hàn Long hỏi. | "Ông nói đi".
“Tổng giám đốc Lâm sao cậu đoan được cái người lại chỉ là giả mạo Bạch Họa Thủy? Là bởi vì cậu nhận ra được thuật thay đổi dung nhan sao?” Hàn Long cẩn thận nhìn anh.
"Không, vừa rồi cô gái đó dùng kỹ thuật hoán đổi dung nhan vô cùng hoàn hảo, dường như không có một kẽ hở nào. Tôi cũng được xem là cao thủ trong lĩnh vực này thế nhưng thật lòng mà nói thì tôi không bằng cô ta! Nếu như dựa vào thuật hoán đổi dung nhan thì tôi không thể nào đoán ra được".
"Vậy thì tổng giám đốc Lâm, sao ngài có thể nhận ra?"
"Thật ra rất đơn giản! Cô gái vừa rồi, cô ta bị bệnh tim! Còn là bệnh tim bẩm sinh, cô ta sinh ra đã mắc bệnh rồi, thế nhưng Bạch Họa Thủy thật sự lại không bị bệnh này, vì thế cô ta là giải mạo" Phan Lâm cười nhẹ nói.
Hàn Long cảm thấy sửng sốt, khó tin nhìn Phan Lâm, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ kính nể và khó có thể tưởng tượng nổi.
Phải biết rằng suốt toàn bộ quá trình đó bác sĩ Lâm không hề chạm vào cô gái kia, thậm chí hai bên còn giữ khoảng cách.
Thế mà chỉ cần nhìn sơ qua một chút, bác sĩ Lâm đã nhận ra tình trạng cơ thể của đối phương...
Anh thật sự vô cùng giỏi! Lúc này, di động của Phan Lâm đột nhiên run lên. Anh liếc nhìn tên người gọi, Phan Lâm nhanh chóng bấm nút nhận. “Tổng giám đốc Lâm!” Giọng nói của Huỳnh Lam nhanh chóng truyền tới. "Đã sắp xếp xong hết chưa?" "Đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi thưa tổng giám đốc Lâm!" "Vậy thì tốt". Phan Lâm cúp điện thoại. Hàn Long ngồi bên cạnh anh cảm thấy đầu óc mơ hồ. "Tổng giám đốc Lâm, sắp xếp chuyện gì thế?" "Đương nhiên là người của đại hội rồi!" Phan Lâm cười nhạt lên tiếng sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Dương Hoa, bà Quế dẫn theo cậu Hoàng và người giả dạng Bạch Họa Thủy lên xe sau đó nhanh chóng đi thẳng tới sân bay. Nhớ Quay lại với truyện t amlinh 2 4 7.
“Bà Quế, có chuyện gì mà chúng ta phải đi gấp như thế?” Cậu Hoàng không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Người của chúng ta đã tìm ra manh mối!" "Manh mối gì?" "Một người của Hồng Nhan Cốc!" "Hồng... Hồng Nhan cốc sao?"
"Người tuyên phạt được phái tới Giang Thành lúc đầu nghe bảo đã từng cùng chủ của Hồng Nhan cốc xảy ra tranh chấp! Vì thế việc người tuyên phạt và người đưa ra quyết định mất tích cùng một lúc đều có liên quan tới Hồng Nhan Cốc."
"Thế nhưng Hồng Nhan Cốc đã giải tán, Tiêu Bất Hồng cũng đã chết, con đường này đã hoàn toàn gãy gánh... Thế mà bây giờ người tìm được đệ tử của Hồng Nhan Cốc sao?"
"Không sai, dường như người đó có manh mối ban đầu."
"Như vậy thì xem ra chúng ta thật sự đã trách làm bác sĩ Lâm rồi! Anh ta thật sự không liên quan gì đến chuyện này" Cậu Hoàng thấp giọng nói.
"Cũng không thể chắc chắn như thế được! Cái vị bác sĩ Lâm này thật sự không đơn giản như cậu nghĩ đâu! Ngoài ra, hôm nay biểu hiện của cậu quá gấp gáp! Hành vi của cậu đã biến một kế hoạch không chê vào đâu được lộ ra sơ hở! " Bà Quế khàn giọng lên tiếng.
Cậu Hoàng sợ tới mức cả người run lên.
"Triệu Minh Nguyệt chúng tôi đang điều tra về việc người tuyên phạt mất tích. Nếu cô không chịu nói thì cô cũng được xem là đồng phạm, chúng tôi sẽ đưa cô về đại hội để xử lý!"
"Không, không, không, tôi... Tôi nói, tôi sẽ nói, tôi tới Giang Thành này... Là muốn tìm thi thể của cốc chủ chúng tôi, xem xem trên người của bà ấy còn có gì tốt hay hông.." Triệu Minh Nguyệt run rẩy nói.
"Thật không? Như thế thì cô biết hết những chuyện lúc đầu đúng không?" Bà Quế nheo mắt hỏi.
"Biết... Niết một chút." "Vậy thì hãy thành thật khai báo nếu không tôi sẽ bắt cô về đại hội đấy!" "Đừng... Tôi nói... Tôi sẽ nói hết mọi chuyện"
- ---------------------------