Có thể cứu ông Chiến? Câu này vừa dứt, tất cả mọi người đều sửng sốt. Nhưng chẳng mấy chốc cả đám Nông Toàn lại cười nhạt.
“Đến lúc này rồi anh vẫn còn mạnh miệng à? Thật sự coi chúng tôi là kẻ ngu ư?” | Nông Toàn hừ lạnh.
| “Ngay cả bác sĩ Diệu cũng không chữa được cho ba tôi! Họ Lâm kia, anh dựa vào cái gì chứ? Anh có ý đồ gì?” Nông Ngọc Mai mắng.
“Đừng phí lời với loại người này! Anh ta hại chết ông cụ, ngày hôm nay nhất định anh ta phải dập đầu tạ tội với ông cụ! Sau đó đền mạng!”.
“Nói có lý! Quỳ xuống dập đầu xin lỗi mau!” “Xin lỗi đi!” Tâm trạng người nhà họ Nông trở nên kích động, nhao nhao mắng chửi.
Bác sĩ Diệu cũng khinh thường cười: “Người thanh niên, cả đời lão đây làm nghề y, tuy y thuật không dám xưng là trên đời chẳng ai sánh bằng, nhưng cũng không phải loại trẻ ranh như cậu có thể so được! Ông đây đã nói ông ta không cứu được nữa thì là không cứu được, tốt nhất là cậu hãy ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu xin lỗi đi, nếu cứ chống đối với người nhà họ Nông thì kẻ chịu thiệt chỉ có chính cậu thôi!”
“Ông chính là bác sĩ Diệu” Phan Lâm liếc mắt nhìn bác sĩ Diệu.
“Đúng vậy!” Bác sĩ Diêu kiêu ngạo nói, hai tay chắp sau lưng bày ra bộ dạng oai phong hơn người.
Nhưng Phan Lâm lại liên tục lắc đầu: “Tâm hành y của ông chẳng ngay thẳng, chỉ biết đến lợi ích, một bác sĩ như vậy thì y thuật có thể cao đến đâu chứ? Người mà ông không chữa được chưa chắc tôi đã không chữa được”
“Cậu nói cái gì?”. Người của sơn trang Thần Y bị lời của Phan Lâm chọc giận. “Thật to gan! Cậu đang khinh thường bác sĩ Diệu của chúng tôi ư?”
“Đồ trẻ ranh miệng còn hội mùi sữa! Cậu có biết người đang đứng trước mặt cậu là ai không? Biết bao nhiêu chứng bệnh khó khăn đã được bác sĩ Diệu của chúng tôi chữa khỏi chứ! Kẻ tại to mặt lớn cũng phải đến cầu xin bác sĩ Diệu khám bệnh cho đấy! Cậu thì hay rồi, lại dám nói như vậy! Lý nào lại như vậy!”
“Đồ không có liêm sỉ! Xem ra ngày hôm nay không dạy dỗ lại cậu thì không được rồi!”. | Mọi người nhao nhao mắng chửi, ai nấy đều vô cùng phẫn nộ, hận không thể chém Phan Lâm ra làm tám khúc.
Bác sĩ Diêu lại càng phẫn nộ. Nhưng ông ta không phải kẻ ngu ngốc.
Ngay cả Bạch Thiếu Quân bên cạnh Phan Lâm cũng không phải là kẻ mà người bình thường có thể đối phó, ông ta muốn đối đầu trực tiếp với Phan Lâm thì nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi.
Ông ta dứt khoát nén giận, khẽ cười một tiếng: “Nhóc con! Mặc kệ bây giờ cậu có nói cái gì thì cũng là chuyện của cậu, tôi đây sẽ không thèm chấp nhặt với cậu! Tôi
nghĩ cách giải quyết vấn đề của người nhà họ Nông trước đã rồi hãy nói. thủ trưởng Chiến vì cậu mà chết, người muốn truy cứu trách nhiệm của cậu cũng không phải chỉ có mỗi nhà họ Nông, cậu gặp phải phiền phức lớn rồi! Ha ha.”
“Họ Lâm kia! Cậu quỳ hay là không quỳ?” Có lẽ Nông Toàn đã không còn kiên nhẫn, trực tiếp lấy điện thoại ra, lạnh lùng hỏi
lại.
Nếu Phan Lâm vẫn tiếp tục cứng đầu, anh ta đành gọi điện trực tiếp cho vị đang Yến Kinh kia để công bố việc này.
Đến lúc đó, chẳng riêng gì Phan Lâm gặp xui xẻo mà Dương Hoa dưới quyền của Phan Lâm cũng sẽ đóng cửa ngay trong một giờ đồng hồ, tất cả những ai liên quan đến Phan Lâm đều bị liên lụy, kết cục thế nào còn chưa biết được.
Dù sao thân phận của Nông Minh Chiến cũng quá đáng sợ. Ánh mắt của Bạch Thiếu Quân trở nên lạnh lẽo, quay lại nhìn Phan Lâm.
“Anh Lâm có cần chúng tôi giải quyết tất cả những người có mặt ở đây không... Nếu làm vậy thì tạm thời rắc rối sẽ không tới tìm chúng ta!” Trong mắt Chiêm Nhất Đao lộ ra sát ý, ghé sát vào tai Phan Lâm thấp giọng hỏi.
Ông ta đang định giết người chặn miệng. Thế nhưng trong mắt Phan Lâm thì đây chỉ là hành động ngu xuẩn.
“Nói vậy là đến cả một cơ hội để thử các người cũng không muốn cho tôi đúng không?” Phan Lâm nhìn đám người Nông Toàn, Nông Ngọc Mai, thản nhiên hỏi.
"Anh còn muốn giày vò thi thể của ba tôi nữa hay sao?” Nông Ngọc Mai gào lên.
Phan Lâm nghe được câu này thì im lặng lắc đầu thở dài, giống như là đang thương tiếc cho sự ngu xuẩn của những người này.
“Không cần phí lời với cậu ta! Họ Lâm kia, nếu cậu đã không muốn quỳ thì đừng có trách chúng tôi!”.
Nông Toàn hừ lạnh, lập tức cầm điện thoại lên định bấm số.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài sơn trang Thần Y truyền đến tiếng ầm ĩ lần thứ hai.
Tầm mắt của tất cả mọi người nhìn ra ngoài cửa chính. Chỉ thấy một đống người đang nhào vào đây. Bọn họ hết nhìn bên này lại nhìn bên kia giống như là đang tìm gì đó. Người của sơn trang Thần Y vội vàng ngăn cản nhưng vẫn ngăn không nổi. Đám người bác sĩ Diệu ở bên này thấy thế, sắc mặt ai nấy đều đen thui. “Đây không phải là đám người đến khám bệnh ở bên ngoài đó sao?”
“Đúng là không có liêm sỉ, bọn họ lại dám không xếp hàng mà cứ thế xông vào! Coi sơn trang Thần Y của chúng ta là cái gì chứ?”
Có mấy tên trưởng lão mắng chửi xong lập tức xông lên trước ngăn đám người này lại.
“Tất cả dừng lại cho tôi!” Một trưởng lão rít gào. Một câu nói này coi như đàn áp được những người đang có mặt.
“Các người đang làm cái gì đây? Ai cho mấy người xông vào? Dám coi thường quy tắc của sơn trang Thần Y hả? Các người khỏi cần phải đến đây khám bệnh chữa bệnh gì nữa!” Trưởng lão kia tức giận quát.
Bác sĩ Diệu cũng rất tức giận.
Ông ta nhận ra khá nhiều người trong số đó, dù sao đa số người có thể nơi này khám bệnh thì đều có mặt mũi ở Yến Kinh, tuy là như vậy nhưng ông ta cũng không đặt những này người vào mắt.
“Vương Dương! Nhậm Nhàn! Triệu Trị Đông! Sao các cậu dám xông vào sơn trang Thần Y?”
Bác sĩ Diệu lập tức tiến lên, lạnh lùng quát lớn. Mọi người đều ngừng lại.
Mấy gương mặt bị nhắc đến tên đều trở nên nghiêm túc, lúc này mới hơi cúi người chào: “Vô cùng xin lỗi bác sĩ Diệu, chúng tôi không cố ý”.
| “Không cố ý à! Hay cho cậu không cố ý! Quy tắc của sơn trang Thần Y lại chỉ bằng mấy chữ này của các người mà có thể thích làm gì thì làm à? Các người coi tôi là cái gì?” Bác sĩ Diệu cả giận nói: “Nghe đây, từ nay về sau, nhà họ Vương, nhà họ Nhậm và nhà họ Triệu, còn cả mấy nhà các người nữa, dù là người thân, bạn bè hay là đồng nghiệp đều cho vào sổ đen, không cho phép đến sơn trang Thần Y của tôi khám bệnh nữa! Tôi cũng sẽ không khám cho các người dù là nửa đầu ngón tay! Nếu muốn khám bệnh vậy thì đến chỗ khác đi!”
Giọng nói nghiêm khắc chẳng khác nào tiếng sấm.
Nếu như là bình thường nghe được lời này, mọi người đã sợ đến mức quỳ xuống cầu xin tha thứ từ lâu, kể cả gào khóc cũng được.
Thế nhưng hôm nay những người này lại vô cùng bình tĩnh. Không một ai có vẻ hoảng hốt cả. Lại càng không có ai sợ hãi!
Chẳng những thế, ánh mắt của rất nhiều người vẫn còn chưa nhìn về phía bác sĩ Diêu, trái lại... Tất cả đều nhìn Phan Lâm!
“Hử?” Bác sĩ Diêu ngẩn ra. Mấy trưởng lão này cũng nhận ra có chỗ không đúng.
Một trưởng lão trong số đó không nhịn được khẽ hỏi: “Các người còn lo lắng cái gì? Không mau quỳ xuống dập đầu cầu xin bác sĩ Diêu tha thứ đi? Lẽ nào mấy người dám chắc chắn cả đời này bản thân cũng không bị thương đau bệnh tật hay sao, người thân của mấy người đưa lên núi lần này cũng đều không được chữa đấy! Bác sĩ Diêu không ra tay thì mấy người không cứu nổi nữa rồi!”
“Đúng vậy, mau xin lỗi bác sĩ Diêu nhanh lên” “Còn ngây ra đó làm gì?”. Mọi người nhao nhao khuyên bảo. Cuối cùng Triệu Trị Đông đứng hàng đầu bước ra, khẽ khom người. Bác sĩ Diệu thấy thế thì nhếch miệng lên, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.
Ông ta tin rằng khi đối mặt với vấn đề sống chết thì đám nhân vật có máu mặt | này vẫn chẳng dám gắt gỏng với mình.
Bọn họ có được gia tài bạc triệu thì có ích lợi gì? Mình mới là người nắm giữ tính mạng của bọn họ trong tay!
Thế nhưng...
Ngay khi bác sĩ Diệu cho rằng Triệu Trị Đông muốn nhận sai với mình thì lại thấy Triệu Trị Đông hướng về Phan Lâm đang đứng bên kia khom người chín mươi độ đầy cung kính, kích động nói: “Bác sĩ Lâm! Cảm ơn anh đã chữa khỏi cho con tôi! Nhà họ Triệu ở Yến Kinh sẽ ghi khắc ân tình này của anh suốt đời!”
Lời này vừa nói ra khiến tất cả người ở sơn trang Trần Y như bị sét đánh trúng.
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...