Phan Lâm không cảm thấy Giang Nam Tùng kia là người ngu xuẩn.
Ông ta biết rõ tính mạng của mình nằm trong tay bác sĩ Lâm, vì sao còn muốn làm ra loại chuyện này?
Cho dù ông ta không đoán ra được mối quan hệ giữa nhà họ Kiều và bác sĩ Lâm, ông ta cũng nên đưa ra phán đoán, cảm thấy quan hệ của hai bên không đơn giản mới đúng.
Loại chuyện uy hiếp bác sĩ Lâm này... quả thật không lý trí. Chẳng lẽ ông ta chán sống? Hoặc có lẽ... Ông ta đụng vào một nhân vật càng khủng bố hơn.
Phan Lâm chỉ uy hiếp đến tính mạng của ông ta, mà sự tồn tại này có thể ảnh hưởng đến mọi thứ của ông ta, chỉ có như vậy, ông ta mới dám liều lĩnh như thế.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Phan Lâm ngưng trọng hơn.
Bữa tiệc giao lưu võ thuật không lựa chọn một nơi ở vùng ngoại thành để tổ chức, mà chính là lựa chọn một cung thể thao nằm trong trung tâm thành phố.
Cung thể thao được cải tạo thành nơi tổ chức bữa tiệc, tổ chức trang nghiêm hoa lệ.
Bởi vì là chuyện liên quan đến võ đạo không tuyên bố ra bên ngoài, phóng viên và truyền thông không thể đi vào phỏng vấn, muốn tham dự bữa tiệc này cũng chỉ có thể dựa vào thiệp mời, không có thiệp mời là không vào được.
Phan Lâm bước xuống xe mới phát hiện không chỉ có người trong giới võ đạo đến tham dự bữa tiệc, hình như còn có không ít nhân vật nổi tiếng ở Yến Kinh xuất hiện.
Ngoài cửa đỗ vô số những chiếc xe sang trọng cũng đã đủ nói lên tất cả. “Nhanh nhìn đi, đây không phải là bác sĩ Lâm của Dương Hoa ư?”
“Ha ha ha, thế mà cậu ta thật sự đến rồi”.
“Chuyện này đúng là thú vị”.
“Hừ, chỉ là bác sĩ Lâm mà thôi, là cái thá gì chứ? Nơi này là Yến Kinh, không phải là Giang Thành của cậu ta, cậu ta có thể lăn lộn tốt ở Giang Thành, nhưng ở đây thì không được”
“Đúng đó, đến Yến Kinh này, cho dù là rồng thì cũng phải cuộn mình, hổ cũng phải nằm xuống, tôi không quan tâm cậu ta là bác sĩ Lâm, hay bác sĩ Lý, cậu ta còn có thể là thần tiên ư?”
Một số người chuẩn bị đi vào hội trường tham gia bữa tiệc nhìn thấy Phan Lâm thì đều châu đầu ghé tai, châm chọc chế giễu.
Võ giả cao ngạo, võ giả ở Yến Kinh lại càng không tầm thường.
Đám người này không trải qua chuyện ở đỉnh núi Yên Long, nghe được cũng rất ít, đương nhiên không để Phan Lâm vào mắt.
Phan Lâm cũng không để ý đến đám tôm tép nhãi nhép đó, anh dẫn Chiêm Nhất Đạo và Bạch Thiếu Quân đi vào bên trong..
“Chào anh, xin anh lấy ra thiệp mời” Người đứng trước cửa mỉm cười nói. Phan Lâm lập tức lấy ra thiệp mời. Người gác cửa nhìn thấy, lúc này anh ta khẽ giật mình, vội vàng cười nói.
“Thì ra là anh Lâm, anh là vị khách có đãi ngộ đặc biệt, xin mời ngài đi theo tôi, hội trưởng | Giang sắp xếp bàn riêng cho anh.”
Nói xong người kia lập tức đi trước dẫn đường. Điều này khiến cho Chiêm Nhất Đạo và Bạch Thiếu Quân đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Ủng hộ team truyện t a m l i n h nhé!
“Sắp xếp bàn riêng? Cậu Lâm, xem ra Giang Nam Tùng này vẫn rất thức thời, biết sắp xếp bàn riêng cho cậu, không dám thất lễ với cậu” Chiêm Nhất Đao khẽ nói.
| “Chỉ sợ Giang Nam Tùng kia không có ý tốt gì, dù sao thì bữa tiệc này cũng có mục đích khác, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn” Bạch Thiếu Quân nói.
Phan Lâm khẽ gật đầu. Rất nhanh Phan Lâm đã ngồi ở chiếc bàn bát tiên ở giữa bữa tiệc. Chiêm Nhất Đao và Bạch Thiểu Quận thì đứng ở hai bên.
Chẳng qua nơi tổ chức bữa tiệc rất lớn, dù sao cũng là dùng cũng thể thao để tổ chức, chỉ là hiện trường cũng có rất nhiều khách mời.
Giang Nam Tùng tạm thời điều nhân viên phục vụ của khách sạn năm sao ở Yến Kinh đến, cung cấp tiện lợi cho khách mời đến tham gia bữa tiệc.
Những khách mời tốp năm tốp ba tụ tập lại một chỗ tán gẫu, thưởng thức rượu ngon. | Cũng có người hào hứng dâng lên, tìm một khu đất trống ngay tại hiện trường giao lưu võ học.
Người bên ngoài nhìn thì chính là đang nói chuyện say sưa. Bầu không khí của bữa tiệc cũng vô cùng tốt.
Chẳng qua theo Phan Lâm ngồi xuống, tầm mắt của tất cả mọi người đều dừng trên người anh, có người xì xào bàn tán, chỉ trỏ Phan Lâm.
Ánh mắt mọi người nhìn Phan Lâm rất cổ quái.
Có ít người hoang mang, có một số người lại trêu tức, càng nhiều hơn chính là dáng vẻ xem náo nhiệt.
“Thầy à, tôi cảm giác... Không thích hợp lắm” Bạch Thiếu Quân cau mày, nhỏ giọng nói. “Đúng là có chút không thích hợp, cậu Lâm, có lẽ chúng ta đã bị gài bẫy” Chiêm Nhất Đạo khẽ quát một tiếng, ông ta cũng đã ý thức được tình hình không đúng.
“Trước mặt mọi người tính kế chúng ta? Nếu thật sự muốn tính kế thì cũng chỉ có chiếc bàn này có vấn đề” Phan Lâm lạnh nhạt nói.
“Này, anh qua đây!”. Bạch Thiếu Quân ngoắc tay gọi người trước đó đã dẫn bọn họ đến đây. Người kia chạy đến, cung kính cúi đầu với ba người Phan Lâm. “Cậu Lâm, anh có gì dặn dò ư?”. “Chiếc bàn này chỉ dành riêng cho tôi ư?” Phan Lâm hỏi. “Là chuẩn bị cho anh, nhưng không phải dành riêng cho anh” Người kia mỉm cười nói.
“Đây là bàn dành cho khách mời mà hội trường Giang trân quý nhất, chỉ có người có ý nghĩa đặc biệt với hội trường Giang mới có thể ngồi trên chiếc bàn này, người bình thường tuyệt đối không có khả năng ngồi trên bàn này ăn cơm”.
“Ồ?” Bạch Thiếu Quân và Chiêm Nhất Đạo đều khẽ giật mình. Phan Lâm trầm mặc không nói, giống như có điều suy nghĩ.
“Cậu Lâm, nếu như không còn gì dặn dò nữa thì tôi xin phép đi trước, mấy người hội trưởng Giang sẽ lập tức đến ngay, tôi sẽ mang rượu và đồ ăn lên, xin anh chờ một lát”
Nói xong, người kia vội vã rời đi. “Thầy, Giang Nam Tùng kia rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?” Bạch Thiếu Quân cẩn trọng hỏi. “Ngồi xuống, ăn cơm đi, đừng để ý đến những chuyện khác.” Phan Lâm bình tĩnh nói, sau đó giống như nghĩ đến chuyện gì, mở miệng hỏi. “Có nhìn thấy người nhà họ Kiều không?" “Không thấy”. “Thật ư?” Ánh mắt Phan Lâm nhìn một lượt.
Nhận được lời mời của hội trường Giang Nam Tùng của hiệp hội võ đạo, người nhà họ Kiều vô cùng coi trọng, bọn họ sẽ sớm xuất hiện, vì sao bây giờ còn chưa đến? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ư?
Phan Lâm chần chừ một lúc, sau đó lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Kiều Huyền Mi.
Nhưng đúng lúc nó, một đám người đột nhiên nghênh ngang đi đến. “Này, con mẹ nó mày là ai thế? Ai bảo mày ngồi chỗ này” Tiếng mắng chửi không chút khách sáo truyền đến.
Chiêm Nhất Đao và Bạch Thiếu Quân đồng loạt nhìn về phía người nói chuyện, ánh mắt âm trầm.
“Anh là ai mà dám dùng loại giọng điệu đó để nói chuyện với thầy tôi?” Bạch Thiếu Quân khẽ quát.
“Tao là ai ư?” Người kia đánh giá Bạch Thiếu Quân một lượt, khinh thường nói. “Con mẹ nó mày là ai?” “Tôi? Tôi là.”
“Ôi chao, ông đây không có hứng thú muốn biết mày là ai, như thế này đi, cho chúng mày thời gian ba giây, lập tức lăn ngay cho tao, nghe rõ chưa là lăn, hiểu không, nếu không ông đây sẽ đánh gãy hai chân chúng mày”.
Người kia híp mắt cười hì hì. Thái độ vô cùng phách lổi. Bạch Thiếu Quân giận tím mặt. Chiêm Nhất Đao hừ lạnh một tiếng.
“Ở đâu ra tên nhóc con miệng còn hội sữa dám ở chỗ này của inh ỏi như thế? Từ trước đến giờ chưa từng có ai dám nói sẽ đánh gãy chân tôi đâu, trái lại tôi muốn lĩnh giáo một chút.”
“Lão già chết bầm kia, ông chán sống đẩy hả, ông đây thành toàn cho ông!” Người kia la mắng, trực tiếp vung một bàn tay về phía Chiêm Nhất Đao.
Nhưng tay còn chưa chạm đến mặt ông ta, Chiêm Nhất Đạo đã trở tay một cái, đánh mạnh vào cổ tay của người kia.
Răng rắc. Tiếng xương gãy vang vọng. “Á!” Người kia kêu lên thảm thiết, lăn lộn trên mặt đất, đau đớn hét lên. Toàn trường yên tĩnh, vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía bên này.
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...