Trịnh Nam Thiên là ai? Phan Lâm đương nhiên rõ ràng. Lúc trước ông ta ở Giang Thành dưỡng thương, đó cũng là lão đại nắm quyền một phương khiến người ta kính phục.
Sau khi được Phan Lâm chữa trị, khỏe lại trở về Yển Kinh chính là như cá gặp nước, địa vị ngày hôm nay càng tiến thêm một bước, là một sự tồn tại vô cùng nổi tiếng, nhất là trong quân đội, ông ta giống như ngôi sao sáng.
Nhưng bây giờ cấp trên của Trịnh Nam Thiên lại muốn gặp anh. Cấp trên của ông ta... Phân lượng lại càng nặng hơn. Phan Lâm ngẫm nghĩ rồi đáp. “Được, tôi đi với mấy người một chuyển" Người đàn ông kia lập tức mở cửa xe.
Phan Lâm lên xe, phía sau Chiêm Nhất Đạo và Bạch Thiếu Quân cũng lập tức đuổi kịp, nhưng bị người đàn ông áo đen kia cản lại.
“Rất xin lỗi, lần này chỉ mời một mình bác sĩ Lâm, hai vị hoặc là chờ ở khách sạn, hoặc là chờ ở chỗ này” Người áo đen kia nói.
"Khốn kiếp, nếu như các người gây bất lợi cho cậu Lâm thì làm sao bây giờ? Cút ngay cho tôi!" Chiêm Nhất Đạo giận dữ quát to.
Thế nhưng người đàn ông mặc đồ đen kia lại không chút lay chuyển. Phan Lâm phất tay nói. “Nhất Đao, hai người về khách sạn trước chờ tôi, yên tâm đi, không sao đâu”. “Cậu Lâm, những người này đều không rõ lai lịch, cậu nên cẩn thận thì hơn" Chiêm Nhất Đao tràn đầy lo lắng nói. “Yên tâm đi, bản thân tôi sẽ tự cẩn thận” Phan Lâm lắc đầu. Lúc này hai người mới bỏ qua. Xe phát động đi thẳng đến trung tâm của Yến Kinh. Xe đi không quá chậm, nhưng lại rất vững vàng, không chút xóc nảy nào, Xe không quá cao cấp, nhưng lại đi vững vàng như thế, có thể thấy được kỹ thuật lái xe của người đàn ông này phi phàm. Đại khái khoảng sau hai mươi phút, xe đỗ ở một tòa nhà lâu đời trước trung tâm thương mại.
Tòa nhà lâu đời này ít nhất cũng phải có mấy chục năm tuổi, mặt tường bong ra từng mảng, hơi đen, kiểu dáng rất cũ, rất nhiều công trình đều không đủ, chẳng qua xung quanh tòa nhà này đều vô cùng sạch sẽ, tuy phong cách cổ xưa, nhưng lại mang theo hương vị khác.
Xe đỗ ở bên ngoài tòa nhà cũ này, người đàn ông mặc áo đen kia giúp Phan Lâm mở cửa xe, sau đó dẫn người đi vào. Đi lên đến tầng ba, người đàn ông mặc áo đen kia thận trọng gõ một cánh cửa. “Đến đây, đến đây!" Bên trong truyền đến một giọng nói hiền lành lại thân thiết, sau đó cửa mở ra. Là một ông lão đeo kính tóc bạc phơ. Vẻ mặt ông lão này rất hiền lành, mắt nhìn Phan Lâm, lập tức tỏ ra gương mặt vui cười, nói. “Tới rồi à? Vào đây vào đây, mời vào bên trong.” “Ông là?" “À, tôi tên Nông Minh Chiến, chắc hẳn tôi bằng tuổi ông nội cậu, cậu cứ gọi tôi là ông nội Nông đi.” Ông lão mỉm cười nói.
“Nông Minh Chiến?" Phan Lâm lẩm bẩm một câu, đột nhiên sắc mặt giật mình thay đổi, đột nhiên nghĩ đến một nhân vật, khó có thể tin nhìn ông lão với dáng vẻ bình thường trước mắt, nhịp tim đột nhiên đập thình thịch.
Đại phật, siêu cấp đại phật! Chỉ sợ người này hơi giậm chân một cái cũng có thể khiến trong nước rung chuyển. Loại tồn tại này, thế mà ở trong một căn nhà bình thường, ăn mặc bình thường. Quả nhiên là ngọa hổ tàng long. “Ông Nông tới tìm tôi là có chuyện gì muốn dặn dò ư?” Phan Lâm ngồi lên trên một chiếc sofa cũ kỹ, mở miệng hỏi. Cho dù giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn rung động như cũ, thật lâu không cách nào bình tĩnh được.
“À, cũng không có chuyện gấp gì đâu, chỉ là tùy tiện tìm câu tâm sự đồi câu” Nông Minh Chiến rót cho Phan Lâm một chén trà, mỉm cười nói.
Phan Lâm không nói gì. Nông Minh Chiến đưa một điếu thuốc, Phan Lâm chần chừ một lúc, sau cùng vẫn nhận lấy.
“Người trẻ tuổi, cậu rất giỏi đấy, chuyện ở đỉnh núi Yên Long tôi cũng đã nghe qua rồi, rất không tệ đâu, hiện tại ở trong nước rất ít người tuổi trẻ đầy hứa hẹn như cậu, thật đúng là hậu sinh khả ủy” Ông lão hít một hơi thuốc, mỉm cười nói.
“Ông quá khen”.
“Ôi chao, không phải tôi đây quả khen đâu, mà chính là ăn ngay nói thật đấy, làm cho những nhân vật như Giang Nam Tùng, Khống Hằng Sơn phải cúi đầu, tuyệt đối không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được, nghe nói võ si ma bà - Người ưa thích luyện võ kia cũng phải nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa, người trẻ tuổi, tiền đồ của cậu thật đúng là không đo lường được" Nông Minh Chiến cười nói.
“Ông mời tôi đến đây là để nói những chuyện này ư?" Phan Lâm hiếu kỳ hỏi.
“Tôi nói rồi, chỉ là tán gẫu một chút, chẳng qua khen ngợi cậu một câu, đồng thời cũng muốn nhắc nhở cậu một cầu, chàng trai trẻ à, cứng quả dễ gãy, gây thù oán quá nhiều, đối với cậu cũng không phải là chuyện tốt. Trên thực tế, ở Yển Kinh này cậu đã làm ra một số việc rất khác người, chỉ nói riêng chuyện ở đỉnh núi Yên Long, quyết đấu giữa cậu và Phan Quốc Chính là đúng với quy củ võ đạo, theo lý mà nói, chúng tôi sẽ không tham dự vào, chẳng qua chuyện tiếp theo thật ra cũng có chút trái với thông lệ, đương nhiên, những chuyện kia tôi đều biết, cậu bị người ta đẩy đến đường cùng, không làm như thể cũng chẳng còn cách nào, ông già này mời cậu đến đây không phải là để phê bình cậu, chỉ muốn khuyên bảo cậu một cầu, loại chuyện này, nếu có thể không xảy ra | thì đừng xảy ra, xảy ra rồi thì đừng nhắc đến, cậu hiểu ý tôi chứ?" Nông Minh Chiến gây tàn thuốc, cười nói.
Phan Lâm cau mày, lạnh nhạt nói. “Vì thể ý của ông là muốn tôi tha cho đám người Giang Nam Tùng và Khổng Hằng Sơn?"
“Đây là chuyện của bọn họ, tôi sẽ không nhúng tay vào, hơn nữa tôi cũng không có ý định tham dự vào chuyện này, nhóc Lâm, đây là Yển Kinh, mọi thứ đều có mức độ của nó, nếu như cậu làm lớn chuyện này lên, chúng ta cũng khó mà kết thúc được”.
“Tôi không phải loại người thích gây chuyện, nhưng đó là dưới điều kiện tiên quyết người khác đừng chọc đến tôi, quả thật có đôi lúc tôi làm việc bất chấp hậu quả, nhưng đó là khi người khác chạm đến phòng tuyến cuối cùng của tôi, nếu có người giẫm đạp lên phòng tuyển cuối cùng của tôi... Ông Nông, chỉ sợ cho dù là ai tới đều không thể khuyên nổi tôi, làm chuyện gì phạm sai lầm gì, tôi đều nhận, nhưng tôi sẽ không hối hận vì những chuyện mà mình đã làm” Vẻ mặt Phan Lâm không thay đổi nói.
Nghe được lời nói kiên quyết như thế của Phan Lâm, tay cầm điếu thuốc của Nông Minh Chiến không khỏi run lên. Gương mặt già nua của ông ta hơi ngưng lại, một lát sau lại nở nụ cười.
“Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, tuổi trẻ nóng tính, không tệ, chẳng qua... Ông già này vẫn nói câu kia, cứng quá dễ gãy, chuyện có thể hóa nhỏ thì nên hỏa nhỏ”
| "Ông cụ, hình như chuyện này không phải do một mình tôi có thể quyết, cho dù tôi muốn hóa nhỏ, người khác có sẵn lòng không?” Phan Lâm lắc đầu đáp.
“Ừm... Như thế này đi!”
Nông Minh Chiến đột nhiên cầm tờ giấy viết thư có chút cũ ở bên cạnh lên, lại cầm bút máy, viết một dãy số trên đó, sau đấy cẩn thận đưa nó cho Phan Lâm.
Nhóc Lâm, đây là số điện thoại cá nhân của tôi, bình thường cũng chỉ có vài người có thể gọi đến số này, tôi giao nó cho cậu, cậu nghe đây, chỉ cần là ai cố ý đến tìm cậu gây rắc rối, chỉ cần cậu không sai, cậu có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ giúp cậu giải quyết, nếu như tôi không giải quyết được, cậu lại dùng phương thức của mình để giải quyết, sao nào?” Nông Minh Chiến nói.
Phan Lâm sửng sốt một lúc, nhìn tờ giấy kia, vội đưa tay nhận lấy, cẩn thận nhìn qua, sau đó bỏ vào trong túi. Dãy số này có ý nghĩa như thế nào, trong lòng Phan Lâm biết rõ. Đây quả thực là thượng phương bảo kiếm.
“Ông Nồng đã nói như thế rồi, sao tôi có thể không nể mặt mũi của ông được chứ? Tất cả cử dựa theo ông Nông nói để làm đi!” Phan Lâm gật đầu nói.
“Ha ha ha, như thể là tốt rồi, cậu nhóc ở lại thêm chút nữa đi, cậu không vội về Giang Thành đúng không? Tôi thấy cũng sắp đến giờ cơm rồi, cậu ở lại uống với ông già này chén rượu nhé? Bảo Nam, cậu đi đến đầu hẻm mua hai suất cơm ngon về đây, hôm nay tôi muốn tâm sự với người thanh niên tuổi trẻ tuấn kiệt của nước chúng ta” Nông Minh Chiến cười ha hả, châm một điếu thuốc, nhưng không hút được mấy hơi đã ho khan dữ dội.
“Thủ trưởng, ngài không sao chứ?” Người đàn ông mặc áo đen cuống lên, vội gọi. “Không sao đầu, không sau đâu, cậu nhanh đi đi, đừng để nhóc Lâm chờ lâu" Nông Minh Chiến ngưng ho khan, cười nói. Người đàn ông áo đen kia có chút do dự, nhưng vẫn xoay người, thế nhưng đúng vào lúc này, Phan Lâm đột nhiên lên tiếng nói. “Đừng đi mua đồ ăn nữa, đi mua mấy vị thuốc về đây." Người đàn ông áo đen kia hơi giật mình. “Thuốc ư?" Nông Minh Chiến sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mỉm cười nói. “Bây giờ tôi mới nhớ đến nhóc Lâm, cậu được người đời gọi là thần y, sao thế, cậu nhìn ra bệnh vặt của ông già này rồi à?” “Đã nhìn ra, chẳng qua không phải bệnh vặt thông thường" "Ồ, thể là gì vậy?” Nông Minh Chiến hỏi. Phan Lâm chần chờ một lát mới đáp. “Có khả năng... Ông không sống quá ba ngày nữa"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...